Chương 3. Cách một môn (1)
"Trương Thiết Sơn... Triệu Tư Dao... Diệp Lỗi..."
Chấp sự Kim Vân cốc một hơi đọc tên mấy chục người.
Người được đọc tên mừng rỡ không thôi, đối với con đường trường sinh tu tiên tương lai không khỏi thêm chờ mong.
"Danh sách không có ta... Có phải đọc sai hay không?"
Lâm Dịch cắn chặt môi, khó có thể tin.
Mười bảy tuổi, Luyện Khí tầng ba, hạ phẩm linh căn, hắn theo lý nên đạt tiêu chuẩn mới đúng.
Ở cửa thứ nhất "Cảm Linh Trụ", cửa thứ hai "Cửu Khúc Phong", thành tích của hắn cũng không tệ.
Không chỉ tên Lâm Dịch không đọc được.
Lục Trường An và Lý Nhị Cẩu cũng không thông qua khảo hạch nhập môn.
"Những người còn lại, lập tức rời khỏi sơn môn!"
Chấp sự Kim Vân cốc vẻ mặt lãnh đạm, dẫn theo nhóm người được chọn rời đi.
Còn lại hơn trăm tên thiếu niên, bao gồm Lâm Dịch cùng Lý Nhị Cẩu, nguyên một đám sắc mặt ảm đạm, không cam lòng.
Lục Trường An mặt không gợn sóng, có tâm lý mong đợi.
Tuổi của khảo hạch nhập môn Kim Vân cốc không được vượt qua mười tám tuổi.
Lục Trường An vừa vặn đang ở mức cao nhất.
Chậm thêm mấy tháng nữa, ngay cả tư cách khảo hạch cũng không có.
Mặc dù biểu hiện của hắn ở cửa thứ ba xuất chúng, nhưng tiếc rằng tuổi tác quá lớn
Cốt linh gần 18 tuổi, tu vi Luyện Khí tầng một, đối với tông môn mà nói, tiềm lực thật sự quá kém.
Dù linh căn của hắn miễn cưỡng đạt tới trung phẩm, Kim Vân cốc cũng chướng mắt.
...
"Lục đại ca, có phải chúng ta không thể tu tiên rồi không?"
Trên đường xuống núi, Lý Nhị Cẩu vẻ mặt cầu xin, một bộ dáng mơ mộng tan biến.
"Không cần quá ủ rũ, có linh căn là có thể tu hành, cùng lắm thì làm tán tu."
Lục Trường An an ủi như thế.
Thật ra hắn biết rõ, với xuất thân và tư chất của Lý Nhị Cẩu, muốn đi theo con đường tán tu, có thể nói khó hơn lên trời.
Lục Trường An ngược lại không lo lắng, dù sao có thêm trí nhớ tu tiên hai đời, chỉ là bắt đầu không thuận lợi mấy thôi.
Dưới sự dẫn dắt của hai đệ tử Kim Vân cốc, mọi người cùng nhau xuống núi.
Đi qua một hồ nước tràn đầy linh khí.
Lục Trường An hít sâu một hơi, nhìn về bóng phản chiếu của người thiếu niên in dưới mặt hồ
Thân thể đời này hiện ra đường cong cơ bắp cân xứng cường tráng, đôi tay rắn chắc hữu lực.
Khuôn mặt sáng lạng, góc cạnh rõ ràng, hai con ngươi đen kịt như mực.
Thân thể cường tráng.
Không phải cái thứ ẻo lả, yếu đuối không qua được gió.
Lục Trường An âm thầm gật đầu, đối với thân thể kiếp này cũng coi như hài lòng.
"Dư sư huynh, lấy biểu hiện của ta trong khảo hạch, tại sao lại bị đào thải?"
Trên đường xuống núi, Lâm Dịch cùng một gã thanh niên đệ tử Kim Vân cốc trao đổi, hơi có chút phàn nàn.
Nguyên lai, trước khi Lâm Dịch nhập môn khảo hạch, thông qua nhân mạch tài nguyên của Vương Hầu phủ, đã từng mua qua lòng người ở Kim Vân cốc.
"Tiểu hầu gia, thành tích tại ải thứ ba Huyễn Tâm Đài của ngươi hạng chót. Theo tông môn quy định, trừ phi ngưới có được linh căn thượng phẩm trở lên, nếu không không được thu vào trong môn."
Dư sư huynh mấp máy môi, truyền âm nói.
Hắn cảm thấy buồn cười, nói như thế nào Kim Vân cốc cũng là một trong năm thế lực tu tiên đứng đầu Lương quốc.
Tư chất phổ thông, tâm cảnh ý chí kém như vậy, Kim Vân cốc làm sao nhìn trúng?
"Huyễn Tâm đài sao?"
Lâm Dịch không cam lòng, vô thức nhìn về phía Lục Trường An.
Lục Trường An có thành tích tốt như vậy, còn không được chọn?
Nghĩ tới đây, tâm tình của hắn thoải mái không ít.
Dù nói thế nào, hắn cũng là con vợ kế của vương hầu.
Lưng dựa quyền lực thế tục, cho dù không có tông môn thu lưu, cũng dễ lăn lộn hơn tán tu bình thường nhiều.
Lời tuy như thế.
Sau khi đi ra khỏi sơn môn Kim Vân cốc.
Nhìn phía ra xa, mọi thứ dần dần bị sương mù che lấp. Linh khí mờ mịt trên ngọn núi, linh hạc, dị thú bay lượn...
Lâm Dịch trầm mặc hồi lâu, thở dài nói:
"Một sơn môn, từ nay là tiên phàm bất đồng mệnh!"
Trong lòng hắn rõ ràng, cho dù có quyền lực vương hầu giúp sức, so sánh với đệ tử tiên môn cao cao tại thượng, vận mệnh sau này sẽ khác biệt một trời một vực.
"Triệu Tư Dao..."
Nghĩ đến trước đây, hắn cố gắng đuổi theo vị tiểu thư khuê các xinh đẹp khí chất ưu việt kia.
Thậm chí mơ màng ngày sau cùng nhau song túc song phi, truy cầu trường sinh.
Nhưng mà, khi bước ra khỏi sơn môn này.
Triệu Tư Dao trở thành thiên chi kiêu nữ có thể nhìn không thể chạm.
Ngắn ngủi một ngày, nhân sinh gặp gỡ lại sinh ra khoảng cách lớn như thế.
...
"Lục huynh, Lý huynh, Quảng An Hầu phủ ta ít nhiều có chút tài nguyên tu tiên, nhị vị nếu không theo ta về thế tục phát triển?"
Ra khỏi sơn môn, tâm tính Lâm Dịch chuyển biến, ngạo khí trên người tiêu tán hơn phân nửa.
Lâm Dịch biết rõ tán tu rất khó lăn lộn, tốt nhất có thể ôm tài nguyên mà tu luyện. Hắn ý đồ dùng quyền lực thế tục, mời chào hai người Nhị Cẩu cùng Trường An.
"Ta nghe Lục đại ca." Lý Nhị Cẩu nhếch miệng cười ngây ngô, lộ ra một hàm răng vàng khè.
Hắn không có chủ kiến gì, lại tín nhiệm Lục Trường An.
Trước đây, Lâm Dịch đối với hắn không có bất kỳ ý tôn trọng nào, biểu lộ khinh thị như có như không, hắn tuy là người nhà nông không có kiến thức, nhưng không có nghĩa là không có cảm giác.
Trái lại Lục Trường An, nhân sĩ giang hồ, rất dễ chịu, dọc đường đi nói chuyện phím, bàn cố sự, có chút chiếu cố đối với Lý Nhị Cẩu nên rất dễ dàng lấy được tín nhiệm của hắn.