Chương 14: Cô bé áo đỏ
Tiếp theo là một rương năm khẩu Shotgun. Cải tạo chúng có chút phiền phức, chủ yếu vì chúng là loại Shotgun trấn bạo, ở đây không có đạn ria tiêu chuẩn mà chỉ có đạn túi đậu và đạn cao su, thứ mà ngân hàng xe chuyển tiền và giám ngục hay dùng. Kích thước những loại đạn này đúng chuẩn số 12, vấn đề là phải chế tác lại phần đầu đạn.
Vấn đề không quá lớn, Mạc Bạch tìm trong kho một ít hạt bi nhỏ, đường kính khoảng chừng bốn milimet. Quá trình chế tác tổng thể tương tự đạn súng ngắn ổ xoay. Đầu tiên, bỏ đầu đạn cao su, lấy thuốc phóng từ đạn túi đậu ra, đặt vào theo tỷ lệ nghiêm ngặt, sau đó dùng một mảnh nhỏ từ đạn túi đậu chặn thuốc phóng lại. Cuối cùng, nhét bi sắt vào phần đầu vỏ đạn, dùng kìm bóp nhỏ miệng lại, chừa một ít không gian rồi trét bùn vào những khe hở có thể có.
Loại đạn ria làm thô này chỉ kín được tối đa một năm. Nhưng Mạc Bạch không để ý chuyện đó, mấy thứ đạn dược chế tác tạm thời này đều là hàng tiêu hao. Dù không dùng hết trong chiến đấu thì cũng đem giao dịch với những người sống sót khác.
Vừa chế tạo ra mấy viên đạn ria, Mạc Bạch chợt nảy ra ý tưởng. Anh cầm một viên đã làm xong, ném lên bàn làm việc. Sau khi ánh sáng màu lam quét qua, bản kế hoạch trên bàn xuất hiện thêm một bản vẽ đạn ria thô sơ, vật liệu cần thiết lại vô cùng phong phú, ví dụ như:
Vỏ đạn: Đồng, thép, vật liệu tổng hợp
Đầu đạn: Vòng bi sắt, 4 milimet, 5 milimet
Kíp nổ: Kíp nổ tiêu chuẩn
Thuốc phóng: Thuốc phóng tiêu chuẩn
Mạc Bạch cẩn thận suy nghĩ. Chất liệu vỏ đạn và đầu đạn trong loại đạn chế lại này đều có các lựa chọn thay thế. Điều đó có nghĩa là chỉ cần có một trong các loại vật liệu đó là có thể làm ra được. Duy chỉ có kíp nổ và thuốc phóng là nhất định phải có thành phẩm, có nghĩa là bàn làm việc không thể tổng hợp loại sản phẩm hóa học này.
Điều này cho thấy hệ thống trú ẩn của mình sau này chắc chắn cần phải mở khóa bàn làm việc hóa học. Nghĩ đến đây, Mạc Bạch vô cùng mừng rỡ, ít nhất là anh không phải tự tay xoa từng viên đạn dược này nữa. Anh ném toàn bộ vật liệu đạn dược đã phân giải và bi sắt vào miệng nạp liệu của bàn làm việc. Sau đó, thấy biểu tượng đạn dược từ xám chuyển trắng thì anh cho nó bắt đầu chế tác. Ngay sau đó, miệng ra liệu bắt đầu nhả từng viên đạn thành phẩm, hơn nữa trông còn tốt hơn nhiều so với đồ Mạc Bạch tự chế.
Chỉ mất chưa đến một giờ, Mạc Bạch đã dùng bàn làm việc chế tạo được 200 viên đạn súng ngắn ổ xoay 05 thức 9mm cường hóa và 120 viên đạn ria tự chế.
Anh chọn một khẩu Shotgun và một khẩu 05 thức đặt vào tủ vũ khí trên lầu ba. Bốn khẩu Shotgun còn lại và một khẩu 05 ổ xoay thì khóa vào tủ súng trong phòng chỉnh đốn trang bị.
Bàn làm việc hữu dụng hơn cả mong đợi. Công việc cải tạo vốn cần hai ngày, giờ chỉ mất nửa ngày là cơ bản hoàn thành. Mạc Bạch bắt đầu nghĩ đến công việc tiếp theo.
Mấy khu vực lân cận khu văn hóa viên anh đã kiểm tra qua. Nhưng sự xuất hiện của bọn cướp khiến xung quanh không còn an toàn nữa. Quan trọng hơn là, theo như những ghi chép đại sự mà Mạc Bạch đánh dấu trên lịch, khoảng nửa năm sau vụ nổ hạt nhân đầu tiên, sinh vật biến dị trong vùng ô nhiễm phóng xạ đã ăn hết những thứ có thể ăn. Bầy lũ thây ma phóng xạ đói khát và sinh vật biến dị bắt đầu di chuyển ra khỏi khu phóng xạ.
Nếu thời gian không sai lệch nhiều, đợt thây ma phóng xạ đầu tiên sẽ xuất hiện bên ngoài khu văn hóa viên trong vòng một tuần. Số người sống sót có thể gắng gượng qua đợt sóng thi triều này chưa được một nửa. Đói khát cộng thêm thi triều, hai thứ đáng sợ nhất thời mạt thế này sẽ cùng lúc ập đến.
Mạc Bạch ngẩng đầu, nhìn về phía một khu vực trên bản đồ: khuôn viên trường đại học truyền thông phía Đông.
Anh nhớ đến cô gái mặc đồ đỏ hôm đó cũng biến mất ở khu đại học truyền thông. Anh còn nhớ rõ ánh mắt phẫn nộ và bất khuất của cô gái với những vết bẩn đỏ bừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Chỉ còn lại vài ngày. Mạc Bạch do dự cả đêm, cuối cùng quyết định đi một chuyến đến đại học truyền thông, cứu được ai hay người đó. Cho dù đối phương không muốn đi thì anh cũng sẽ báo trước về đợt thi triều sắp đến để họ có sự chuẩn bị. Nếu vận may tốt, tìm được nơi ẩn náu thì có thể sống sót qua thi triều.
Sáng ngày thứ ba, Mạc Bạch hoàn thành công việc thường ngày như mọi khi. Sau bữa trưa, anh chuẩn bị ra ngoài. Khác với trước, anh đổi một cái ba lô lớn hơn, bên trong có đồ ăn đủ dùng một tuần, gấp ba số thuốc men và vài bình nước uống. Nếu đối phương không muốn đi cùng anh thì anh sẽ để lại những thứ này cho họ. Về phần vũ khí, ngoài những thứ thường mang, anh mang thêm một khẩu Shotgun và 20 viên đạn cải tiến, một khẩu 05 thức ổ xoay và 30 viên đạn cải tiến.
Chiếc ba lô nặng trĩu khoảng hai mươi cân. Đây là giới hạn có thể mang theo mà không ảnh hưởng đến khả năng hành động của anh. Về phần vũ khí cá nhân, anh vẫn mang một khẩu súng trường Lee-Enfield gắn ống nhòm gấp 4 lần, lần này mang 30 viên đạn dự bị, và một khẩu súng lục Colt trên đùi.
Kiểm tra kỹ lưỡng trang bị và vật dụng trên người xong, Mạc Bạch đẩy cửa sắt ở lầu một khu nhà phân phối điện.
Theo lộ tuyến lần trước, anh rời khỏi khu văn hóa viên hướng về phía Nam. Đến chỗ cửa hàng tiện lợi ở ngã tư, Mạc Bạch dừng lại quan sát xung quanh như thường lệ. Thi thể hai người bị anh giết lần trước đã bị tuyết bao phủ. Qua ống nhòm, anh thấy quanh thi thể có vết cào của động vật. Chắc là do động vật hoang dã hoặc sinh vật biến dị gần đó tìm đến kiếm ăn.
Mạc Bạch quan sát một hồi, xác định không có nguy hiểm gần đó thì bắt đầu men theo các công trình ven đường tiến về phía Đông. Anh chậm rãi bước đi trong lớp tuyết, vô cùng cẩn trọng, cố gắng không lộ mình giữa bãi tuyết. Luôn đi theo những lộ tuyến có công trình che chắn là nguyên tắc của Mạc Bạch.
Từ đây đến khuôn viên trường đại học truyền thông còn cách một khu dân cư nhỏ. Nhưng Mạc Bạch không định băng qua khu dân cư đó. Bên trong có nhiều công trình, địa hình phức tạp, rất dễ gặp nguy hiểm. Đi dọc theo đường cao tốc vẫn an toàn hơn. Bộ đồ bảo hộ màu xám nhạt của anh kết hợp với túi ngực tác chiến và ba lô màu xám trắng, rất khó bị phát hiện giữa đống tuyết.
Chỉ còn chưa đến hai cây số đường, nhưng đi trong lớp tuyết không hề thoải mái. Mạc Bạch luôn phải cảnh giác, tinh lực cũng hao tổn không ít. Cuối cùng, anh cũng đến được góc Tây Nam của đại học truyền thông. Bên kia đường cao tốc là ga tàu điện thành phố. Đi thêm một chút về phía Đông là cổng Nam của trường. Nhưng Mạc Bạch không định vào từ cổng Nam mà men theo tường vây phía Tây của trường đi về phía Bắc. Đi theo lối đó sẽ đến khu ký túc xá sinh viên.
Tuy không rõ tình hình trong khuôn viên trường nhưng Mạc Bạch nghĩ rằng ai cũng vậy thôi, khi gặp nguy hiểm đều vô thức ở lại những nơi quen thuộc. Nếu cô gái áo đỏ và bạn bè của cô ta còn ở trường thì rất có thể họ đang trốn trong ký túc xá sinh viên.
Cách cổng Tây của trường đại học vài chục mét, Mạc Bạch phát hiện dấu chân bị che giấu ven đường. Chắc là dấu chân để lại từ hôm trước. Tuy đã được dọn dẹp nhưng vẫn còn chút sơ suất nên bị Mạc Bạch chú ý. Nếu đợi thêm một hai ngày nữa thì tuyết rơi sẽ che hết những dấu vết này.
Mạc Bạch lần theo những dấu chân này đến một bên cổng Tây của trường đại học. Cánh cổng đóng chặt. Có thể thấy hướng dấu chân là về phía ký túc xá nghiên cứu sinh ở phía Bắc. Mạc Bạch lật một tờ rơi quảng cáo bị gió thổi che lên dấu chân, làm lộ ra dấu chân bên dưới. Anh khẽ gạt lớp tuyết phủ lên dấu chân. Dấu chân không sâu, cho thấy chủ nhân dấu chân nhẹ cân và không mang vác vật nặng. Hướng dấu chân có lẽ là đường về ký túc xá.
Mạc Bạch nhíu mày. Xem ra người này ra ngoài mà không tìm được đồ ăn hay vật tư đầy đủ, hơn nữa dấu chân lộn xộn cho thấy họ đã kiệt sức khi trở về.
Theo dấu chân, Mạc Bạch đến trước ký túc xá nghiên cứu sinh. Anh ngẩng đầu nhìn lên, phần lớn các cửa sổ đều đóng chặt. Đặc biệt là các cửa sổ ở tầng một, không chỉ đóng rất chặt mà còn được che chắn bằng ván gỗ và giấy cứng dày từ bên trong. Cửa lớn còn bị chặn bằng tủ quần áo cũ và cánh cửa, bị phong kín hoàn toàn.
Những thứ phong tỏa này vốn không thể ngăn được Mạc Bạch. Nhưng anh hiểu rõ rằng nếu anh tùy tiện động vào thì không chỉ khiến những người sống sót bên trong kinh hãi mà còn có thể bị mắc bẫy hoặc bị thương trong hành lang tối tăm và trong phòng.
Xem giờ thì mới hơn ba giờ một chút. Mạc Bạch quan sát xung quanh rồi chọn một tòa nhà giặt đồ ở phía Nam ký túc xá nghiên cứu sinh, đủ cao để có tầng hai. Anh đi vào, đóng cửa lại, lặng lẽ lên lầu hai, tìm một chỗ cạnh cửa sổ có thể nhìn thấy cổng lớn của ký túc xá rồi ngồi xuống. Anh chọn góc độ thấp, cố định một chiếc gương nhỏ lên tường. Lấy từ túi phụ dưới đáy ba lô ra một tấm chăn ngủ, quấn chặt mình lại rồi tựa vào tường, mặt hướng về chiếc gương nhỏ để có thể trông thấy cổng lớn của ký túc xá.
Bất ngờ là, anh đã đợi gần hai tiếng đồng hồ. Thấy trời đã bắt đầu tối, Mạc Bạch cử động đôi tay và chân đã có chút tê cóng, chuẩn bị thu dọn rồi rời đi.
Đúng lúc đó, anh nghe thấy tiếng chân dẫm lên cành cây khô gần đó, cành cây gãy vụn. Mạc Bạch di chuyển chiếc gương nhỏ. Hướng có tiếng động không phải là phía Nam nơi anh vừa đến mà là phía Đông.
Anh thấy một bóng người mặc đồ trượt tuyết màu đỏ đang chạy vội trong đống tuyết. Thân hình gầy gò có chút khó khăn trong từng cử động. Sau lưng người đó có ba lô và một chiếc gậy gỗ, một mặt gậy cột một con dao nhỏ. Cô gái vịn vào một cái cây để thở dốc. Hơi thở làm mờ chiếc mặt nạ phòng độc.
Cô gái mặc đồ đỏ lại tiếp tục đi. Một lát sau, cô đến được trước cổng ký túc xá nghiên cứu sinh. Cô ngồi xuống bậc thang, một tay kéo mặt nạ xuống. Dưới chiếc mũ trượt tuyết là một khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm mồ hôi. Sau những tiếng thở dốc nặng nhọc là tiếng nấc nghẹn ngào. Cô gái ôm hai vai, vùi khuôn mặt nhỏ vào giữa hai tay, chỉ còn nghe thấy tiếng khóc mơ hồ.
Cô gái nín khóc, dùng găng tay chà mạnh lên mặt lau nước mắt. Cô vừa định đứng dậy thì nghe thấy tiếng giày giẫm lên tuyết phía sau lưng.
Giật mình, cô bé áo đỏ vớ lấy chiếc mộc mâu cột dao nhỏ bên cạnh, chỉ về phía sau.
Sau lưng cô gái là một người mặc bộ đồ bảo hộ màu xám kỳ quái, đội mặt nạ phòng độc. Người này cầm một khẩu súng trường cũ kỹ, không có động tĩnh gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô bé áo đỏ.
Trong cơn kinh hãi, cô gái bình tĩnh lại một chút, nhìn kỹ người đàn ông trước mặt. Cô chợt nhớ ra đây là người đã cứu cô khỏi hai tên cường đạo vài ngày trước. Cô nhớ bộ đồ bảo hộ màu xám và khẩu súng trường cổ lỗ sĩ đó.
Hít một ngụm khí lạnh, cô gái cố gắng trấn định hỏi: "Rốt cuộc anh là ai? Muốn gì? Anh biết rõ tôi không có gì ăn đâu." Lần trước người này đã cho cô mang đi thức ăn nên cô và bạn bè mới cầm cự được mấy ngày nay. Vì vậy, cô cảm thấy người này không thiếu đồ ăn, nếu không lần trước đã không cho cô mang đi.
Mạc Bạch nhìn cô bé áo đỏ, chỉ vào ký túc xá phía sau cô rồi hỏi: "Các cô ở đây à?"
Cô gái cảnh giác lùi lại một bước: "Anh muốn làm gì? Chúng tôi không có thứ anh muốn đâu. Đồ ăn hết từ hôm qua rồi."
Mạc Bạch nghĩ một lát rồi mở ba lô, lấy ra một gói chocolate ném cho cô. Cô gái nhanh tay bắt lấy, mừng rỡ vứt chiếc mộc mâu trong tay, mở bao bì rồi nhìn thanh chocolate đen bên trong. Cô cẩn thận đưa lưỡi liếm nhẹ một cái, lộ vẻ kinh ngạc rồi khẽ cắn một góc, dùng lưỡi cuốn lấy nuốt vào.
Với vẻ mặt thỏa mãn và tiếc nuối, cô gái gói chocolate lại rồi nhìn Mạc Bạch: "Anh là ai? Sao anh lại cho tôi thứ này? Nó quý lắm. Rốt cuộc anh muốn gì?"
Mạc Bạch kinh ngạc nhìn cô gái. Thật không ngờ một người đói khát như cô lại nhịn được không ăn hết thanh chocolate, còn biết hỏi anh. Điều đó cho thấy cô gái rất lý trí và hiểu rõ tình cảnh của mình.
Mạc Bạch nghĩ một chút rồi nói: "Tôi tên Mạc Bạch. Vài ngày nữa, bầy thây ma phóng xạ sẽ di chuyển đến từ khu phóng xạ. Chỗ này của các cô không an toàn. Nếu có thể, tôi hy vọng các cô có thể đến chỗ tôi."
"Chỗ anh á? Thây ma phóng xạ là gì?" Cô gái nghi hoặc suy tư, chợt nghĩ ra điều gì: "Anh nói thây ma có phải giống như trong phim không? Cái xác chết hơi cứng đờ, cứ lắc lư một chỗ ấy."
Lần này đến lượt Mạc Bạch kinh ngạc: "Cô từng gặp thây ma phóng xạ rồi à?"
"Ừm, ở nhà ăn của trường có mấy con. Tôi không dám đến đó," cô gái nắm chặt thanh chocolate trong tay, hung hăng nói: "Trong nhà ăn có nhiều đồ ăn lắm nhưng mấy con thây ma đó canh ở đó, bất kể ngày đêm."
Mạc Bạch không ngờ trong khuôn viên trường đại học lại có thây ma phóng xạ. Là vốn dĩ đã có hay mới đến từ phía Nam?
Nhìn trời, Mạc Bạch đề nghị: "Vào trong nói chuyện đi. Bên ngoài không an toàn."
Cô bé áo đỏ do dự một lát rồi gật đầu mạnh. Cô ngồi xổm xuống, đẩy một bên cánh cửa lớn của ký túc xá, hé ra một lỗ hổng chỉ đủ cho một người nghiêng người chui vào rồi chui qua. Tuy cánh cửa đã bị phong kín nhưng phía dưới lại có một lối vào thấp bé, chỉ có người thấp bé mới chui được. Với chiều cao của mình, Mạc Bạch chỉ có thể quỳ xuống chui vào.
Vào trong ký túc xá, cô gái lấy ra một chiếc đèn pin nhỏ, ra hiệu cho Mạc Bạch đi theo. Sảnh tiếp khách ở tầng một ký túc xá chất đầy bàn ghế và đủ loại đồ đạc, gần như không còn chỗ đặt chân. Cô gái dẫn Mạc Bạch đi quanh co trong căn phòng như mê cung đến cầu thang. Cô lấy chìa khóa mở cửa sắt cầu thang rồi cả hai lên lầu ba.
Hành lang lầu ba cũng bị các loại tủ và giường tầng xếp thành chướng ngại vật. Họ phải đi hình chữ S giữa đống đồ đạc đến cuối hành lang, nơi có hai phòng ngủ đối diện nhau.
Cô gái mặc đồ đỏ nhìn Mạc Bạch, ra hiệu anh đợi một chút rồi gõ cửa phòng ngủ bên trái. Bên trong vọng ra tiếng ho khan kèm theo giọng nữ sinh yếu ớt hỏi: "Ai đấy?"