Chương 87 - Mắt nhìn của các ngươi vẫn là quá thiển cận!
Khi giá lương thực quá cao, quan phủ sẽ đặt lương thực, kiềm chế giá lương thực.
Khi buôn bán đạt đến một mức độ nhất định, cũng có thể đi đến các nước khác để giao dịch thực phẩm, để bổ sung cho sự thiếu hụt trong nước…”
Lý Nguyên nói lợi ích của buôn bán vô cùng chi tiết và thẳng thắn cho Cơ Xương và Lão Tử.
Lúc đầu, Cơ Xương và Lão Tử còn nghe không hiểu, nhưng sau khi Lý Nguyên dùng ví dụ để giải thích, hai người họ lập tức hiểu ra.
“Tuyệt, tuyệt, hóa ra buôn bán còn có thể làm như vậy.”
Nghe Lý Nguyên giải thích thẳng thắn về buôn bán, Cơ Xương không khỏi vỗ tay kêu tuyệt, tán thưởng không thôi.
Không nói những thứ khác, chỉ việc quan phủ chủ động điều tiết giá lương thực, Cơ Xương đã cảm thấy vô cùng được lợi.
Như vậy, sẽ không sợ giá lương thực của Tây Kỳ không ổn định nữa.
Nghĩ đến đây, Cơ Xương không khỏi càng kính nể tài hoa của Lý Nguyên, hắn chân thành tán thưởng Lý Nguyên nói: “Tài năng của tiên sinh không ai có thể sánh bằng.”
Lão Tử cũng nghe hiểu, hắn phát giác, buôn bán quả thật không phải vô dụng như hắn tưởng tượng.
Mấu chốt nhất là Lão Tử xác định Lý Nguyên quả thật có đại tài trị quốc kinh thế.
Khó trách Cơ Xương lại coi trọng hắn như vậy! Toang rồi, Lý Nguyên đại tài như thế, nếu thật sự đi làm thừa tướng cho Cơ Xương thì Khương Tử Nha phải làm sao, trong lòng Lão Tử thầm lo âu không thôi.
Lý Nguyên nghe Cơ Xương khen ngợi, không cho là đúng nói: “Đây chỉ là tác dụng nông cạn nhất của buôn bán, sâu hơn, thậm chí còn có thể dùng buôn bán để khống chế kinh tế của các quốc gia khác, từ đó gián tiếp ảnh hưởng đến chính sách của nước khác... Chỉ là điều này quá sâu sắc, hiện tại nói ra các ngươi cũng không hiểu.”
Vậy mà lại bị xem thường, trên trán Lão Tử lập tức sinh ra ba đường đen.
“Tiên sinh tài hoa cái thế, quả thật không phải bọn ta có thể so sánh.”
Cơ Xương chẳng những không bất mãn mà còn có vẻ mặt cho là đúng gật đầu nói.
Huyền Đô đại pháp sư bên cạnh nhìn đến trợn mắt há mồm.
Lý Nguyên này quả nhiên tài hoa hơn người, vậy mà lại chỉ điểm giang sơn ở trước mặt Thánh Nhân.
Chỉ riêng đạo trị quốc này, ngay cả Thánh Nhân cũng không bằng hắn.
Khó trách lão sư lại coi trọng hắn như thế, còn muốn nhận hắn làm đồ đệ! Trong lòng Cơ Xương kích động khó nhịn, hận không thể lập tức mời Lý Nguyên đến Tây Kỳ làm tướng.
Chỉ là hắn đảo mắt, đột nhiên hỏi Lý Nguyên một câu không liên quan đến việc cai trị đất nước: “Tiên sinh, ngươi thấy giang sơn Thành Thang thế nào?”
Trong lòng Lão Tử khẽ động, cũng nhìn chằm chằm Lý Nguyên, hắn muốn biết, có phải Lý Nguyên cũng tính ra sự việc vận số của giang sơn Thành Thang hay không.
Lý Nguyên liếc mắt nhìn Cơ Xương, cười như không cười nói: “Lão Cơ, ngươi là thần tử, lại hỏi giang sơn Thành Thang như thế nào, không sợ sau khi truyền ra ngoài, có người nói ngươi không có lòng làm thần hay sao?”
Cơ Xương xấu hổ nở nụ cười, hắn vội vàng che giấu nói: “Là ta thấy hiện giờ tứ hải thái bình, bởi vậy muốn hỏi tiên sinh hiện tại có phải là Vương triều thịnh thế hay không.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Mặc dù hiện giờ giang sơn Thành Thang hoa tươi gấm đẹp, nhưng đã có tình trạng vô vọng rồi.”
Hắn thực sự biết! Trong lòng Lão Tử chấn động không thôi.
Hắn sẽ lựa chọn phụ tá Tây Kỳ sao? Lão Tử sinh ra một tia lo lắng.
Sợ Lý Nguyên cướp tướng vị của Khương Tử Nha.
Cơ Xương thấy Lý Nguyên nói Thành Thang có hiện tượng vô vọng, trong lòng không khỏi mừng rỡ quá đỗi.
Chỉ là trên mặt hắn lại không biểu hiện ra bất kỳ vui sướng gì, ngược lại còn ra vẻ nghi hoặc hỏi ngược lại: “Hiện giờ trời yên biển lặng, tứ hải thái bình, sao tiên sinh có thể nói giang sơn Thành Thang có khuynh hướng vô vọng chứ?”
“Bởi vì phân phong chế độ chư hầu.”
Lý Nguyên thản nhiên nói.
“Phân phong chế độ chư hầu?”
Vẻ mặt Cơ Xương bất ngờ.
Hắn vốn tưởng Lý Nguyên sẽ nói Trụ vương thiếu nhân đức, từ đó dẫn đến số trời sắp cạn, tuyệt đối không ngờ Lý Nguyên lại nói ra nguyên nhân này.
“Từ xưa đến nay không phải đều là chế độ phân phong sao? Sự suy tàn của Thành Thang sao có thể liên quan đến chế độ?”
Cơ Xương cảm thấy khó hiểu hỏi Lý Nguyên.
Lão Tử cũng không rõ tại sao Lý Nguyên lại nói phân phong chế độ chư hầu dẫn đến Thành Thang có hiện tượng vô vọng.
Hình như điều này không có liên quan thì phải? Lý Nguyên thấy vẻ mặt mọi người nghi hoặc, không khỏi cười nhạt: “Phân phong chế độ chư hầu có tai hại rất lớn, bởi vì chư hầu ở trong lãnh địa của mình có quân đội của mình, tự mình thu thuế, tự mình bổ nhiệm quan viên.
Chỉ cần mỗi năm dâng một phần thuế là được, điều này dẫn đến đám chư hầu giữ binh tự đề cao, khiến sự khống chế của quân vương đối với chư hầu vốn không mạnh.”
Thấy Lý Nguyên nói chư hầu giữ binh tự đề cao, trên mặt Cơ Xương không khỏi lộ ra một tia xấu hổ, chẳng phải hắn là một đại chư hầu giữ binh tự đề cao sao, không phải tiên sinh đang cố ý châm chọc ta đó chứ?
“Khi thực lực triều đình lớn mạnh, chế độ này có thể làm cho chư hầu khắp nơi duy trì cân bằng, ngược lại không ảnh hưởng gì, nhưng một khi Trụ vương thiếu phẩm đức sẽ xuất hiện tình trạng buông lỏng khống chế chư hầu, các ngươi nói xem, đến lúc đó những chư hầu này… còn nghe theo mệnh lệnh của triều đình không?”
Lý Nguyên nhìn ánh mắt của Cơ Xương, bình tĩnh nói: “Nếu như gặp phải mấy người dã tâm có thực lực mạnh mẽ vung cánh tay hô lên, giang sơn màu sắc rực rỡ này chẳng phải sẽ lụi tàn trong nháy mắt hay sao?”
Lúc Cơ Xương thấy Lý Nguyên nói những lời này chỉ nhìn chằm chằm vào một mình hắn, vẻ xấu hổ trên mặt càng tăng lên.
Lẽ nào tiên sinh đã nhìn ra gì rồi sao, trong lòng Cơ Xương càng bội phục Lý Nguyên.
Buổi nói chuyện này của Lý Nguyên đã phân tích lập luận sắc sảo nhược điểm của phân phong chế độ chư hầu, sau khi Cơ Xương nghe xong cũng cảm thấy chế độ này có vấn đề rất lớn.