Chương 54: Lửa giận của Liễu Trì Vân
Thiếu niên nhìn thấy cảnh này, cơ thể vốn đang hơi run rẩy chợt dừng lại, nhìn về phía Du Vô Gian đang bước ra khỏi bóng tối từ phía sau.
“Thế nào? Kiếm thuật của ta cũng được chứ nhỉ?”
Du Vô Gian nhìn người thiếu niên trước mắt với ý cười tràn ngập trên khuôn mặt.
Rõ ràng người thiếu niên kia là Liễu Trì Vân.
Liễu Trì Vân vẫn còn chưa kịp nói gì thì lại xuất hiện thêm một vị sát thủ của Huyết Sát Các.
Sát thủ đó nửa quỳ trên đất cung kính nói với Du Vô Gian: “Đại nhân, những người còn lại đã bị chúng ta bao vây vào một góc.”
“Đi theo ta.”
Du Vô Gian nói một câu với Liễu Trì Vân.
Liễu Trì Vân nghe xong, khẽ gật đầu rồi đi theo.
Cả dọc đường, hắn ta nhìn thấy từng cỗ thi thể cung phụng cùng với đệ tử của Liễu gia.
Có người chết trong ao nhỏ, máu đã nhuộm đỏ mặt ao màu xanh lam.
Lại có kẻ bị chém thành hai mảnh, thảm đến độ không nỡ nhìn!
Ngay cả Liễu Trì Vân người đã từng chứng kiến rất nhiều cảnh huyết tanh mưa máu cũng không khỏi cảm thấy dạ dày cuộn trào muốn nôn.
Chỉ có điều...
Ngoại trừ điều đó ra, hắn ta không hề tỏ ra sợ hãi mà lại nở một nụ cười khiến người ta dựng tóc gáy.
Hắn ta đều nhớ rất rõ ràng đám súc sinh này đã từng bắt nạt mình cùng nương như thế nào.
Bây giờ mới đi được mấy bước nhưng đã có thể gặp lại “người quen” lúc trước.
Hắn ta thật sự vui mừng khôn xiết.
Tại đại sảnh trong phủ đệ.
Lúc này Liễu Phồn Kiếm - trưởng tử của Liễu Gia Phong cả người đầy vết thương, chật vật không chịu nổi. Hắn ta đã không còn phong thái ngày thường như mấy ngày trước nữa.
Mà vây quanh hắn ta ngoài hai vị cung phụng Động Linh Cảnh của Liễu gia ra, thì còn có Nhị trưởng lão cùng Tam trưởng lão của nhà họ Liễu.
“Huyết Sát Các các người thật là to gan, ban đêm lại dám lén tấn công Liễu gia ta, chờ lão tổ và gia chủ trở lại nhất định sẽ diệt sạch Huyết Sát Các các người không còn một mống.”
Ánh mắt Nhị trưởng lão người đã đạt tới Động Linh Cảnh ngũ trọng thiên nhìn lướt qua sát thủ Huyết Sát Các trải đầy khắp các góc xung quanh, giận dữ nói.
“Hừ? Diệt sạch không còn một mống? Không, hôm nay ba nhà các ngươi đều sẽ chết trong tay của Huyết Sát Các ta.”
“Còn Huyết Sát Các của chúng ta sẽ trở thành người cai quản mới của mảnh đất này.”
Một sát thủ hàng chữ Nhân có cảnh giới Động Linh bát trọng thiên lạnh lùng lên tiếng.
Tam trưởng lão là một đại hán cao to vạm vỡ.
Tuy rằng trên ngực có một vết đao chém trông rất dữ tợn nhưng vẫn bật cười ha ha: “Ha ha ha, giết sạch ba nhà ư? Đầu óc Huyết Sát Các các người bị úng nước hả?”
Ông ta vừa dứt lời, Liễu Phồn Kiếm kẻ đang được bốn người họ bảo vệ ở giữa liếc nhìn đống thi thể của các đệ tử Liễu gia trong đại sảnh kia, cuối cùng không nhịn được quát lớn: “Tại sao Huyết Sát Các các ngươi lại vi phạm ước hẹn, đột nhiên ra tay với liên minh, Huyết Sát Các các ngươi tiến hành giao dịch như vậy à?”
Hắn ta nói xong lời này không lâu thì bên ngoài đã vang lên giọng nói của Du Vô Gian.
“Vi phạm? Chẳng phải các ngươi là người làm trái với giao dịch trước đấy sao? Nếu không chúng ta cũng sẽ không tự dưng lại ra tay với các ngươi.”
Cùng với tiếng bước chân, tất cả mọi người trong Liễu gia đều nhìn thấy chủ nhân của giọng nói, là một kiếm khách trung niên với khuôn mặt mơ hồ và một thiếu niên đi theo sau.
Khi trông thấy thiếu niên kia, dù có ngốc đến mấy họ cũng đoán ra được vài điều.
Nhị trưởng lão gầm lên trước tiên: “Kẻ phản bội! Quả nhiên là tiểu tiện chủng nhà ngươi, ban đầu lão tử hẳn nên giết chết ả ta khi ả tiện nhân kia mang thai ngươi.”
“Ha ha ha? Kẻ phản bội? Chẳng phải ta đã cắt đứt quan hệ với Liễu gia ngươi từ lâu rồi sao? Còn chưa kể đến việc nếu không phải Liễu gia các ngươi tàn nhẫn đến mức hại nương của ta phải chết đói thì làm gì có ngày hôm nay?”
Liễu Trì Vân nhìn người vốn dĩ mình nên gọi một tiếng cha rồi bật cười chế giễu.
“Tiểu tiện chủng, ta sẽ phải khiến ngươi hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này!”
Nhị trưởng lão lửa giận ngút trời, cả người đang định thi triển một loại công pháp nào đó.
Đột nhiên...
“Phụt! Đây là máu...”
Nhị trưởng lão bỗng phun ra một ngụm máu đen.
Liễu Trì Vân cười nói: “Cuối cùng cũng phát hiện ra rồi à? Ta còn tưởng rằng các ngươi đều không biết ta đã hạ độc vào trong giếng cơ.”
“Hóa ra là ý đồ của tiện chủng nhà ngươi!”
Lòng bàn tay Nhị trưởng lão khẽ run rẩy, ánh mắt hằn học nhìn chằm chằm vào Liễu Trì Vân.
Mấy ngày trước Liễu Trì Vân đột nhiên quay về Liễu gia, còn nói với họ rằng mình đã không còn chỗ nào để đi, chỉ còn lại mỗi Liễu gia này.
Bởi vì người ký kết hiệp ước với Huyết Sát Các là Liễu Trì Vân. Nếu như hắn ta vừa chết, nói không chừng một khí họ làm trái thì ngọn lửa quỷ dị kia sẽ xảy ra trên người mình.
Liễu Thanh Phong thấy đối phương muốn trở về, tự nhiên không nghĩ nhiều mà đồng ý.