Chương 60: Bắt đầu thu lưới
“Nhanh quá!”
Liễu Phật Nhiên hoảng hốt, đáy lòng luống cuống mặc niệm: 'Kình Thiên Kiếm.'
Kình Thiên Kiếm từ tay phải Liễu Phật Nhiên bay ra, chắn lại Huyết Phù của Hắc Vệ.
Hai pháp bảo va chạm phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc giữa hai người.
Uỳnh!
“Chắc là các hạ cũng biết rõ uy lực khi hai pháp bảo Huyền giai bùng nổ. Nếu không muốn chết, ta khuyên các hạ từ bỏ thì hơn.”
Liễu Phật Nhiên căng thẳng nhìn luồng khí không ngừng bộc phát giữa Huyết Phù và Kình Thiên Kiếm.
“Huyền giai? Ai nói với ngươi đây là Huyền giai?”
Hắc Vệ nhếch miệng cười: “Huyết Tì, cởi bỏ cấm chế!”
Trường đao màu đen thoáng cái trào ra lực lượng khiến người ta vô cùng khiếp sợ.
“Chờ... chờ đã, lực lượng này... chẳng lẽ là pháp bảo Địa giai?”
Đáy mắt Liễu Phật Nhiên càng thêm khiếp sợ.
Ông ta có nghĩ thế nào cũng không ra, vì sao một gã Dưỡng Thần bát trọng thiên lại có được một thanh pháp bảo mà chỉ có tông môn lớn mới có thể sở hữu!
“Mời... thu đầu!”
Sát ý trong mắt Hắc Vệ quay cuồng.
Huyết Phù trong tay hắn chém Kình Thiên Kiếm thành hai nửa!
Hắc Vệ vung Huyết Phù, ầm ầm chém thẳng vào cổ Liễu Phật Nhiên.
Phập!
Không trung trình diễn màn thịnh yến máu tươi vô cùng phấn khích.
Dưới Lạc Li thành.
Đa số các quyền quý đều dại ra.
“Bệ hạ... Bệ hạ... cứ thế băng hà à?”
“Huyết... Huyết Sát Các! Huyết Sát Các lại có thể có cường giả bực này.”
“Xong rồi, đều xong rồi. Từ giờ trở đi xem ra Toại Nguyên Vương Triều sẽ rơi vào trong tay một tổ chức sát thủ rồi.”
Không ít quyền quý có cái nhìn lâu dài đều đã đoán được kết cục trắc trở của vương triều ngày sau.
Bọn họ vội vàng chạy về phía các phủ đệ thân thích, báo cho người trong cả tộc thu dọn quần áo hoặc ngân lượng, chuẩn bị chạy tới vương triều khác tị nạn.
Sau khi giải quyết Liễu Phật Nhiên, Hắc Vệ nhìn thoáng qua các quyền quý rối loạn không chịu nổi dưới Lạc Li thành, sau đó lại chuyển mắt về phía hoàng cung, truyền âm nói: “Giao cho ngươi.”
“Được.” Từ Nhai Sinh thở dài.
Sau khi truyền âm, thân hình Hắc Vệ lập tức biến mất.
Cùng lúc đó, mặt Liễu Thanh Phong bên kia trắng bệch như đắp một tầng phấn thật dày.
Phương Hùng Bá bị trọng thương thở hổn hển cũng không nhịn được cười nói: “Xem ra đại mộng xuân thu của Liễu Gia chủ ngươi cứ vậy tan biến rồi. Đúng là thế sự khó lường, không ngờ con kiến hôi trong mắt chúng ta lại biến hóa nhanh chóng, trở thành một con hổ lớn rồi.”
“Sao lại thế được? Một Huyết Sát Các nho nhỏ sao lại có cường giả Dưỡng Thần Bát trọng thiên được chứ? Sao có thể!”
Liễu Thanh Phong phẫn nộ nói.
Ông ta đương nhiên thấy rõ ràng hình ảnh Liễu Phật Nhiên bị Hắc Vệ một kích chém giết.
Nhưng ông ta thật sự không nghĩ ra được.
Huyết Sát Các sao có thể có cường giả tuyệt thế như vậy?
Kế hoạch cả trăm năm của Liễu Gia cứ vậy bị hủy trong nháy mắt!
“Liễu gia chủ, như đã nói trước đó rồi đấy, bây giờ tình huống có thay đổi, chúng ta không thể theo nữa.”
Mười mấy gã đầu mục đến từ các thế lực hắc ám lớn lúc này đã giảm mạnh thành tám gã.
“Ta cũng vậy.”
“Nếu Liễu gia không thể hoàn thành chuyện đã hẹn trước, Ngô mỗ cũng không thể để người của mình ngu ngốc dâng mạng lên được.”
Tám người còn lại cũng đều nói ra ý kiến, sau đó bỏ chạy tứ tán.
Trường hợp cuối cùng lại biến thành một đối hai, trong đó còn vài tên đệ tử Động Tiên Cảnh do Phương gia để lại.
“Các ngươi!”
Liễu Thanh Phong thấy thế thì căm phẫn.
Lúc trước ông ta không nên nhắm một con mắt mở một con mắt, mà nên dứt khoát diệt sạch toàn bộ thế lực hắc ám này mới đúng.
“Á!”
“Khoan đã!”
“Các người là ai?”
Tình huống bất ngờ thay đổi!
Tiếng kêu rên thảm thiết của tám gã Động Tiên Cảnh từ các thế lực hắc ám vang lên liên tiếp.
Liễu Thanh Phong vừa quay đầu lại thì một khối thi thể đã ngã xuống trước mặt.
Sau đó một gã cao thủ Động Tiên Cảnh tràn ngập sát ý bước tới trước mắt đám người.
“Lệnh bài này là... Huyết Sát Các!”
Liễu Thanh Phong chú ý tới lệnh bài sát thủ mấy người này treo bên hông, đồng tử co rụt lại.
“Hừ, hơn mười Động Linh Cảnh đã muốn đánh bại một Dưỡng Thần Cảnh ư, Huyết Sát Các các người cũng quá cuồng vọng!”
Liễu Thanh Phong nhìn một lượt đám người kia, tức giận bật cười.
“Sao thế được, ba gã Dưỡng Thần Cảnh đương nhiên khiến Các chủ đại nhân lo lắng. Vậy nên đại nhân phái ta đến rồi đấy thôi.”
Một giọng nữ thanh thúy dễ nghe vang lên.
Liễu Thanh Phong thấy một nữ tử thần bí mặc váy dài màu trắng đội đấu lạp bước từ giữa đám sát thủ Huyết Sát Các ra tới.
“Khí tức này... Dưỡng...”
Liễu Thanh Phong vừa há miệng nói được một nửa thì bóng nữ tử đã xẹt ngang qua người ông ta.
“Cái...”
Liễu Thanh Phong rũ mắt nhìn cổ mình, trên cổ bấy giờ mới hiện ra một vết máu.
Máu từ từ chảy khỏi miệng vết thương.
Nháy mắt sau đó.
Phụt!
Máu phụt ra, văng tung tóe khắp nơi.
Liễu gia chủ chết!
Phương Thiên Bá đứng cạnh lộ ra vẻ khiếp sợ.
Liễu gia chủ, cường giả Dưỡng Thần tiếng tăm lừng lẫy Toại Nguyên Vương Triều cứ thế mà chết ư?