Chương 73: Kim Viên Chính ngu ngốc (2)
“Báo!”
Bên ngoài truyền đến một tràn âm thanh vô cùng nôn nóng.
“Chuyện gì?”
Phúc Mộc Chu nhíu mày.
Mấy ngày gần đến, những chuyện liên quan đến Huyết Sát Các và Toại Nguyên Vương Triều quấn quanh người khiến hắn ta vô cùng phiền muộn.
“Đại quân ở biên giới chúng ta nhìn thấy rất nhiều đầu lâu treo ở tường thành của biên giới Toại Nguyên. Trong đó…”
Phúc Mộc Chu hét lớn: “Trong đó cái gì?”
“Ta... Chúng ta nhìn thấy trong đó có đầu của các vị Dưỡng Thần Cảnh khác như thừa tướng đại nhân cùng với Ngô tướng quân …”
“Ngươi lặp lại lần nữa!”
Phúc Mộc Chu đứng bật dậy, cũng không thèm để ý đến hình tượng của mình nữa, tức giận nói không nên lời.
“Ta... Chúng ta thấy được đầu của thừa tướng đại nhân, còn có Ngô Tướng quân, vả lại còn có không ít tướng sĩ của Yên Thủy chúng ta…”
Lời nói còn chưa nói hết, một cơn khí tức Dưỡng Thần Lục Trọng Thiên từ trên người Phúc Mộc Chu nổi lên!
Khí thế mạnh mẽ, uy áp trấn áp lòng người!
“Khốn khiếp!”
Phúc Mộc Chu hét to, tiếng vang bay xa ngàn dặm, như tiếng gầm thét của một con sư tử.
Hai mắt Phúc Mộc Chu giăng đầy tơ máu, tay phải chỉ về phía một vị đại thần.
“Không phải ngươi nói với trẫm rằng hiện tại Toại Nguyên Vương Triều chỉ đang kéo dài hơi tàn, khí số đã hết hay sao? Nhưng bây giờ lại là có chuyện gì xảy ra thế hả?”
Vị đại thần bị chỉ mặt gọi tên kia đã bị dọa cho sợ tiểu ra quần.
Trong giọng nói của ông ta xen lẫn âm thanh nức nở, không ngừng dập đầu: “Bẩm bệ hạ, dù tu vi của thần chỉ ở Động Linh Cảnh, tuy thuật bói toán không dám coi là đệ nhất ở vương triều nhưng cũng tự nhận bản thân mình không thấp. Khi đó thần thật sự nhìn trộm thấy được khí vận của Toại Nguyên Vương Triều đã hết. Hiện tại chính là thời cơ tốt để mở rộng tiến công... Thần cũng không biết, vì sao…”
Ông ta chưa nói xong, hai mắt đột nhiên tối sầm.
Chỉ thấy bỗng nhiên đầu của ông ta lăn xuống mặt đất.
Trong ánh mắt của Phúc Mộc Chu chứa sát ý dày đặc, trầm giọng nói: “Trẫm... không thích nghe lời nói nhảm.”
Dường như giết được một người khiến cơn phẫn nộ trong lòng hắn ta mới dịu bớt.
Phúc Mộc Chu chậm rãi ngồi trở lại ghế rồng.
“Truyền lệnh xuống dưới, liên lạc hai vương triều Thiên Bình với Phá Thế cho trẫm. Lần này trẫm muốn dùng trăm vạn hùng binh để tiêu diệt triệt Toại Nguyện Vương Triều và Huyết Sát Các chết tiệt đó!”
“Vâng!”
…
“Các chủ đại nhân, thuộc hạ đã làm theo những gì ngài căn dặn.”
Trong vương cung, Từ Nhai Sinh nửa người quỳ xuống đất về phía Dạ Mệnh.
“Được, hiện giờ chỉ còn bước tiếp theo nữa.”
Dạ Mệnh ngồi trên ngai rồng cười toe toét.
Lúc này, những sát thủ phái đi đó chắc hẳn lúc này đã đến ba vương triều kia rồi.
Một dân số khổng lồ như vậy có thể cung cấp cho hắn không ít số lượng giao dịch đấy.
Trong vài ngày tiếp theo, vì chuyện treo đầu người trên tường đã khiến cho hoàng đế của ba vương triều đều vô cùng hoảng sợ, đồng thời cũng tức giận khôn xiết.
Tất nhiên, thực sự tức giận vẫn là hai vương triều Yên Thuỷ và Thiên Bình.
Vì cả hai đều đã mất đi một cường giả Dưỡng Thần bát trọng thiên.
Mặc dù không biết Toại Nguyện Vương Triều đã dùng phương pháp quái lạ gì để đánh bại nhiều Dưỡng Thần Cảnh và mười vạn quân tinh nhuệ.
Nhưng họ có thể chắc chắn rằng…
Toại Nguyện Vương Triều chắc chắn cũng tổn thương nguyên khí nghiêm trọng vì chuyện này, bây giờ chắc chắn là thời điểm tốt nhất để tấn công.
Vào lúc ba vương triều mưu đồ bí mật cho một cuộc tấn công quy mô lớn chưa được bao lâu thì vương triều của mỗi người bọn họ đột nhiên cũng liên tiếp xảy ra rất nhiều hỗn loạn.
Nhiều quan thần không hiểu vì sao lại nhận được một tấm lệnh bài màu đồng thau quái lạ ở nhà.
Vào ngày thứ hai hoặc là lúc nửa đêm thì được người ta phát hiện đã chết thảm ở trong nhà và ở những nơi khác.
Khắp nơi trong vương triều cũng đã nhanh chóng phát hiện được thân phận của những thích khách này. Họ đều đến từ một tổ chức tên là Huyết Sát Các!
Nhưng cho dù đã biết được thân phận của đối phương nhưng nha môn của các vương triều cũng không thể định vị chính xác được tung tích và mục tiêu tiếp theo của đối phương.
Điều duy nhất có thể chắc chắn được chính là những người bị ám sát bởi sát thủ Huyết Sát Các, hình như hầu hết đều là những người giàu có quyền lực.
…
Nha môn của Vương Nguyên huyện ở Thiên Bình Vương Triều.
“Lẽ nào lại như vậy, đám sát thủ Huyết Sát Các này rốt cuộc là cái quái quỷ gì vậy? Nếu cứ tiếp tục có thêm vài thương gia giàu có quyền quý bị ám sát như vậy thì con đường quan liêu của lão tử sẽ hoàn toàn kết thúc mất!”
Thục Phá Phong nhìn những bản án ám sát ở trước mặt, đầu óc vô cùng đau nhức.
Lúc này một nha dịch bước vào.
“Đại nhân, vừa nãy có một vụ tai nạn xe xảy ra ở trên phố, một thường dân chết ngay tại chỗ, kẻ tông phải người tự xưng là Vạn Kim Quán, hơn nữa tự xưng tên họ muốn ngài chủ trì công bằng.”
Nghe vậy.
Thục Phá Phong vừa nãy còn đang đầy phiền não khi nghe thấy ba từ ‘Vạn Kim Quán’ thì cả người đột nhiên mở mắt ra và nói: “Đi!”