Chương 102: Tiên Nhân quỳ xuống. (1)
Trong mắt của hắn ta lộ ra một tia nghi ngờ.
Khương Tuyết chỉ về phía Trường Tôn Liên Thành ở phía dưới, nói: “Hắn chính là người mang đến đại họa cho Thánh Địa Tam Tuyệt.”
Tam Tuyệt Tiên Nhân nghe vậy, lập tức nhìn thoáng qua về phía Trường Tôn Liên Thành.
Chỉ là một cái liếc mắt.
Trường Tôn Liên Thành bỗng nhiên có một loại cảm giác bản thân hoàn toàn bị nhìn thấu, dưới cái liếc mắt của tổ sư, lão ta căn bản không còn một chút bí mật nào nữa.
Lão ta hoảng hốt, trong một cái chớp mắt cả đầu óc đều cảm thấy tê dại.
Sau một khắc, Tam Tuyệt Tiên Nhân thu hồi ánh mắt.
“Thì ra là thế.”
Tam Tuyệt Tiên Nhân khe khẽ thở dài, nói: “Vốn định để lại hai thanh Tiên Khí ở nhân gian để đối đãi với người hữu duyên, không ngờ lại có thể dẫn đến sóng to như thế.”
Hắn ta nhìn về phía Khương Tuyết, nói: “Ta rất ngạc nhiên, rốt cuộc người ở phía sau của ngươi có lai lịch gì?”
Khương Tuyết thản nhiên nói: “Ta và ngươi đều không có tư cách để hỏi lai lịch của hắn.”
Tam Tuyệt Tiên Nhân khẽ mỉm cười.
“Chân thân ở Tiên Vực cũng coi như đã tạo nên một mảnh trời riêng, cũng được coi như là một cường giả ở trong Tiên Vực hạ phàm, cũng chưa chắc có thể nói đến hai chữ tư cách.”
Nói xong, hắn bước ra một bước.
Bước ra một bước, trong mắt của hắn ta lập tức bắn ra hai tia tiên quang.
Hắn nhìn về phía sơn thôn ở cách xa mười dặm.
Đây chính là Tiên Linh Chi Nhãn, có thể nhìn thấu tất cả hư ảo.
Ánh mắt của hắn ta giống như là hai thanh thần kiếm, xuyên thấu hư không.
“Ngươi dám!”
Linh Siêu Thánh Chủ và Nguyên Dương Thánh Chủ đều giận dữ hét lên.
Lại dám trực tiếp rình mò chỗ ở của Lý tiền bối như thế, đây chính là đại bất kính đối với tiền bối.
“Khương Tuyết tiên tử, mời ngăn cản hắn ta.”
Nguyên Dương thánh chủ biết rõ, chỉ dựa vào hai người Chuẩn Tiên bọn hắn cũng không phải là đối thủ của phân thân Tam Tuyệt Tiên Nhân, chỉ có thể mời Khương Tuyết có cùng cấp bậc ra tay.
Thế nhưng, Khương Tuyết cũng lắc đầu nói: “Không cần, nếu như Lý tiền bối cố ý thì trong nháy mắt khi hắn ta xuất hiện đã bị chết rồi.”
“Lý tiền bối để cho hắn ta còn sống, ta tin tưởng chắc chắn Lý tiền bối có dụng ý khác.”
“Đừng quên, theo một ý nghĩa nào đó, tốt xấu gì thì hai người đệ tử của Lý tiền bối cũng có quan hệ với Tam Tuyệt Tiên Nhân.”
Nghe vậy, Linh Siêu Thánh Chủ và Nguyên Dương Thánh Chủ đều hiểu ra.
Đúng vậy…
Bọn họ không khỏi hâm mộ, đây chính là hiểu biết của Tiên Nhân hay sao? Quả nhiên bọn họ cũng không thể nào sánh bằng.
…
Mà giờ phút này,
Trong căn nhà nhỏ của Lý Phàm.
“Ngươi vừa mới đàn một khúc này đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn có mười bảy chỗ, dù sao cũng đã bị chuyện phàm tục quấy rối cho nên vẫn còn có tạp âm.”
Lúc này Lý Phàm đang hướng dẫn Nam Phong đánh đàn.
Lấy được cây đàn mà Tam Tuyệt Tiên Nhân lưu lại, Nam Phong nhịn không được mà thử đàn.
“Ngươi đứng dậy đi, để ta đàn thử.”
Nam Phong đứng lên, Lý Phàm lại ngồi xuống, thản nhiên đàn một khúc.
Một khúc bắt đầu.
Tiếng đàn réo rắt, giống như thần tiên lung linh ở trên chín tầng mây, âm thanh nhẹ nhàng rung động.
Hắn cũng không biết lúc này đây, ở bên ngoài mười mấy dặm đang có hai ánh mắt nhìn về nơi này.
Ngoài mấy chục dặm, rốt cuộc ánh mắt của Tam Tuyệt Tiên Nhân cũng xuyên thấu màn sương mù rơi vào trên căn nhà nhỏ.
Thế nhưng, khi hắn ta còn chưa nhìn thấy rõ căn nhà nhỏ thì đã nhìn thấy được bốn chữ được treo trên cửa gỗ của căn nhà nhỏ.
“Vô Nhị Nhàn Đình.”
Trong nháy mắt Tam Tuyệt Tiên Nhân cũng phải giật mình, hắn ta vốn mang một khí chất nho nhã xuất trần, lúc bày bỗng nhiên biến mất, cả người hắn ta đều mơ hồ trở nên run rẩy.
“Điều này sao có thể… Vô Nhị Nhàn Đình… Nét bút nét vẽ này, thật sự là khí thế… Bốn chữ, rõ ràng chính là bốn thế giới.”
Sắc mặt của hắn ta sợ hãi.
Mà giờ phút này, hắn ta lại cảm ứng được tiếng đàn mơ hồ được truyền ra từ trong căn nhà nhỏ kia.
“Tuyệt Trần Cầm…”
Hắn ta lẩm bẩm, cây đàn này, hắn không thể không quen thuộc hơn được nữa.
Thế nhưng, hắn ta cũng chưa từng nghe qua tiếng đàn nào như thế này.
Mỗi một âm điệu đều giống như được gắn vào một đôi cánh đại đạo.
Mỗi một lần gẩy dây đàn đều giống như tiếng ngâm xướng từ Cửu Thiên Hồng Mông.
Âm thanh này khiến cho cảm xúc của hắn ta dâng trào trong nháy mắt.
…
Ở chiến trường, tất cả mọi người đều đang nhìn về phía Tam Tuyệt Tiên Nhân, lo sợ bất an, cùng chờ đợi.
Thế nhung, giờ phút này, dường như Tam Tuyệt Tiên Nhân đã bị hóa đá, thất thần, giống như quên mất bản thân rồi.
Hắn giống như đang ngây dại, dừng ở phương hướng kia.
Một lúc lâu sau,
Tam Tuyệt Tiên Nhân mới phục hồi tinh thần lại, hắn ta đã thu hồi ánh mắt, tiếng đàn ở bên trong căn nhà nhỏ kia cũng đã kết thúc.