Chương 117: Lý tiền bối thu đồ đệ. (1)
Ví dụ như, một trăm loại phương pháp trồng cây?
Kỹ thuật trồng rau lẫn lộn?
Kỹ thuật chiết cây đào?
Chăm sóc lợn nái sau sinh?
Kỹ thuật rèn đập sắt mười bốn lần?
…
Mấy thể loại đồ chơi này, ai sẽ tình nguyện học chứ?
Hơn nữa, sau khi đã học được rồi thì không biết dựa vào những cái này có thể kiếm sống ở trong thời buổi loạn lạc hay không? Chính bản thân hắn cũng không tin.
Bây giờ đang rất tốt, dạy hai đại mỹ nữ như Nam Phong và Tử Lăng, mỗi ngày đều được nghe các nàng mở miệng gọi một tiếng sư phụ, khỏi phải nói mãn nguyện biết bao nhiêu.
Nếu như thu thập thêm mấy người học trò, chắc chắn sẽ phải chịu áp lực như núi lớn rồi.
Thu đồ đệ đã khó, dạy đồ đệ lại còn khó khăn hơn.
Nhưng đó là nhiệm vụ của hệ thống, không thể không làm được.
Thấy vẻ mặt của Lý Phàm, Hỏa Linh Nhi quan tâm hỏi:
“Lý tiền bối còn có chuyện gì cần phân phó hay sao?”
Trong lòng của Lý Phàm khẽ rung động, bản thân mình chỉ ở trong sơn thôn này, tài nguyên có hạn, thế nhưng mấy người Hỏa Linh Nhi đã tiếp xúc được rất nhiều người ở thế giới bên ngoài.
Có thể nhờ các nàng giúp đỡ một chút.
Có điều, ở trong lòng của đám người Hỏa Linh Nhi, bản thân hắn tốt xấu gì cũng chính là một vị đại sư có tay nghề tinh xảo, không thể quá mất mặt được, phải rụt rè hơn một chút.
Hắn liền nói ngay: “Ồ… Là như thế này, bây giờ thời buổi loạn lạc đã đến, ta còn có một số kỹ thuật nho nhỏ, muốn tìm mấy người để truyền thụ, có điều ta sinh sống ở trong sơn thôn, cho nên biết rất ít đối với những chuyện ở thế giới bên ngoài…”
Hỏa Linh Nhi và Mộ Thiên Ngưng nghe vậy, trong nháy mắt liền hiểu ra, Lý tiền bối, Lý tiền bối đang muốn mở rộng cửa để thu đồ đệ.
Trong nháy mắt các nàng đều cảm thấy kích động, ngoài ý muốn.
Một nhân vật như Lý tiền bối chính là một sự tồn tại có thể khiến cho cả Chân Tiên phải đổ máu, nếu như có thể ở bên cạnh của hắn, đó chính là phúc khí của mười đời.
Nếu như để cho tất cả mọi người ở thế giới bên ngoài biết Lý tiền bối bắt đầu thu đồ đệ, tất nhiên sẽ khiến cho sóng gió ngập trời, e rằng cho dù là Chí Tôn, Chuẩn Tiên, Tiên Nhân cũng đều phải quỳ xuống cầu xin.
Các nàng vẫn còn không quên, trước đây ngay cả một sự tồn tại kinh tài tuyệt diễm như Khương Thuyết cũng đều vô cùng ao ước có thể đi theo bên người của Lý tiền bối, thế nhưng sau khi bị từ chối cũng càng không muốn rời đi, ẩn cư ở bên trong sơn thôn này.
Mà Lý tiền bối nói kỹ thuật nho nhỏ, chê cười, làm sao chỉ có thể là những kỹ thuật nho nhỏ được chứ? Chắc chắn kỹ thuật nho nhỏ ở trong miệng của Lý tiền bối chính là tiên đạo vô thượng khó cầu ở trên đời này.
“Lý tiền bối, ngài thật sự muốn thu đồ đệ hay sao?”
Hỏa Linh Nhi thực sự có chút khó tin.
Lý Phàm gật đầu, thở dài nói: “Đúng vậy, thời buổi loạn lạc đã đến, phải thu.”
Đều do bây giờ đang xuất hiện tai nạn dẫn đến các vấn đề của Huyền Thiên Giới, nói cách khác, làm sao hệ thống này lại có thể để cho mình thu thập đồ đệ được chứ?
Cho nên hắn mới nói, thời buổi loạn lạc mới bị buộc bất đắc dĩ phải làm.
Nhưng, Mộ Thiên Ngưng và Hỏa Linh Nhi nghe vậy cũng cảm thấy kính nể hơn, trong đôi mắt xinh đẹp càng trở nên sùng bái.
“Mặc dù thoát tục thế gian, phóng khoáng xuất trần, nhưng lại có thể một mình chống trời, lòng mang thiên hạ, Lý tiền bối, chính là phong độ của một cao nhân tuyệt thế.”
Mộ Thiên Ngưng nhịn không được thì thào, nàng tràn đầy sùng bái đối với Lý Phàm.
“Xem ra, trong bàn cờ lớn này, Lý tiền bối đã chuẩn bị bắt đầu xuất chiêu rồi, ứng nghiệm đối với đại kiếp…”
Hỏa Linh Nhi cũng hít sâu một hơi, nàng đã hiểu, Lý tiền bối đang muốn dựa vào nhóm người của nàng để truyền tin tức hắn muốn thu học trò ra bên ngoài.
Dù sao, Lý tiền bối cũng chính là một nhân vật tuyệt thế như vậy, làm sao có thể tự mình đi tìm đồ đệ được chứ?
Nghĩ đến đây, nàng liền nói ngay: “Tiền bối yên tâm, chúng ta nhất định sẽ ngay lập tức truyền tin tức ngài muốn thu học trò đến toàn bộ Huyền Thiên Giới, ta tin tưởng, toàn bộ những người ưu tú nhất Huyền Thiên Giới cũng đều phải tranh cướp giành giật.”
Lý Phàm nghe vậy cũng không khỏi rung động, mặt già đỏ lên, Hỏa Linh Nhi và Mộ Thiên Ngưng rất có lòng tin đối với hắn, còn nói là truyền đến khắp toàn bộ Huyền Thiên Giới nữa… Thật đáng khen.
“Không cần phải phô trương quá mức, vẫn nên hạ thấp mình thì tốt hơn.”
Hắn nhịn không được mở miệng.
Chê cười rồi, trong Huyền Thiên Giới này thì tu giả chính là vua, bản thân hắn chỉ là một người bình thường, làm sao lại dám làm bừa được, hơn nữa, nghĩ đến những kỹ năng mà mình có thể truyền thụ, Lý Phàm cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Hắn cũng không muốn gióng trống khua chiêng, chỉ cần lặng lẽ khiêm tốn hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống là được rồi.