Chương 130: Cuộc sống cao nhân. (1)
Thế nhưng, với tất cả sức lực của mình, hắn cũng không thể nào nhấc được cái cuốc lên.
Cả người hắn cũng run rẩy, linh lực tuôn ra, sắc mặt tái nhợt.
Thật vất vả mới có thể nhấc được cái cuốc lên, nhưng lại cảm giác không có cách nào khống chế được.
Chỉ có thể đặt nó xuống một lần nữa.
Chỉ là một động tác như vậy mà hắn cũng đã tiêu hao hết toàn bộ linh lực, cả người đều vô cùng đau nhức.
“Sư phụ thật là đáng sợ, lại có thể nhấc cái cuốc này một cách nhẹ nhàng như vậy, cái cuốc nặng ngàn cân này chỉ giống như một món đồ chơi ở trong tay của hắn…”
Lục Nhượng lẩm bẩm.
Mà ở bên cạnh hồ nước.
Long Tử Hiên hít sâu một hơi, hắn không dám ném lung tung mà chỉ cầm lấy một hạt mồi ăn.
Nhẹ nhàng ném vào trong nước.
Một con cá chép bơi lội.
Hắn chỉ nhìn thoáng qua, đại não giống như nổ tung, cả người choáng váng, ngay cả quỹ đạo chuyển động của một con cá chép này mà hắn cũng không có cách nào quan sát toàn bộ được.
Hắn hiểu được, bởi vì chính mình vẫn còn quá yếu.
Hắn chỉ có thể dừng lại nghỉ ngơi một lúc lâu, sau đó mới dám ném hạt thứ hai…
Một ngày cứ trôi qua như vậy.
Đến bữa cơm tối, Tử Lăng mang lên thức ăn nàng đã nấu.
Trứng tráng cà chua, canh trứng rau cải, thịt khô xào, giống như một bữa cơm của một gia đình làm nông bình thường lại khiến cho người ta có cảm giác rất thèm ăn.
Thịt khô chính là thịt của những linh thú đã chết ở xung quanh sơn thôn khi dãy núi Thương Ly sụp đổ trước đây, Tử Lăng và Nam Phong cảm thấy không thể lãng phí cho nên đã chế biến toàn bộ thành thịt khô, Lý Phàm cũng không có để ý.
“Ăn cơm thôi.”
Tử Lăng mỉm cười.
Lý Phàm liền dẫn mấy tên học trò ngồi xung quanh bàn.
Sắc mặt của Long Tử Hiên tái nhợt còn Lục Nhượng thì đầu đầy mồ hôi.
“Cơ sở của các ngươi quá yếu, cho nên cần phải bồi bổ mới đúng, ăn nhiều hơn một chút.”
Lý Phàm mỉm cười nhìn về phía hai người.
Đã biết hai người đệ tử này phải sinh sống quá khổ cực ở thế giới bên ngoài, dẫn đến cả cơ thể đều gầy yếu, một người thì không nhấc nổi cái cuốc được vài lần, một người khác lại thiếu chút nữa đã ngủ gục ở hồ nước sau khi cho cá ăn…
Thực sự là quá khó khăn rồi, không biết hắn đã thu loại đồ đệ nào nữa?
Nhưng cũng không sao, Lý Phàm chỉ có thể cổ vũ bọn họ.
Mong rằng sau khi trải qua một khoảng thời gian yên bình ở nơi này có thể khiến cho cơ thể của hai người trở nên cường tráng hơn một chút.
Nghe vậy, Long Tử Hiên và Lục Nhượng đều cảm thấy thấp thỏm ở trong lòng, đúng vậy, đều phải tự trách bản thân quá yếu đuối, căn bản không thể nào đạt được yêu cầu của sư phụ…
Bọn họ bắt đầu ăn cơm.
Long Tử Hiên và Lục Nhượng đều run rẩy cầm bát cơm, gắp thức ăn.
“Tất cả đều là thánh dược, tất cả đều là thánh dược… Đây là báu vật gì cơ chứ…”
Long Tử Hiên run rẩy.
“Không ngờ lại là sự thật, thực sự đã sử dụng thánh dược làm thức ăn…”
Vẻ mặt của Lục Nhượng phức tạp, giờ phút này, hắn thực sự muốn ca ngợi Thần Kiếm Tông đã phái chính mình đến nơi này rồi.
Nếu như để cho những người đó biết, bây giờ hắn đang ăn thánh dược như ăn cơm, chắc chắn bọn họ sẽ ao ước ghen tị muốn chết.
Trong lúc mọi người đang ăn cơm, ở trong phòng, Bạch Tiểu Tình trắng như tuyết đáng yêu đi ra, dáng vẻ vừa mới tỉnh ngủ.
“Meo meo, thơm quá, lại có đồ ăn rồi!”
Bạch Tiểu Tình rất tự giác nhảy vào trong lòng của Lý Phàm, dùng đầu cọ Lý Phàm.
“Con mèo ăn hàng này, càng ngày càng ham ngủ nhưng mỗi lần ăn cơm lại rất đúng giờ.”
Hắn mỉm cười, gắp rất nhiều thức ăn vào trong bát của Bạch Tiểu Tình.
Bạch Tiểu Tình vui vẻ bắt đầu ăn.
Long Tử Hiên và Lục Nhượng thấy thế thì ánh mắt càng trở nên phức tạp hơn.
Một con mèo cũng có thể tham gia đại tiệc thánh dược này.
Người không bằng mèo mà.
Rất nhanh, tất cả mọi người đều đã ăn xong rồi.
Eo của Bạch Tiểu Tình cũng sắp trở nên tròn vo rồi, nàng không khỏi có chút buồn bã, meo meo, xem ra mình sắp trở nên béo phì rồi.
Không đúng, đã ngủ được bao lâu rồi?
Nàng bỗng nhiên phản ứng kịp, có lẽ mình đã ngủ say rất nhiều ngày rồi…
Nàng quan sát bên trong một chút.
Trong nháy mắt, Bạch Tiểu Tình cũng cảm thấy giật mình rồi, trong mắt mèo tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Kích động, nàng quá kích động.
Bởi vì, toàn bộ dòng máu ở trong cơ thể của nàng đã hóa thành màu vàng kim.
Mỗi một giọt đều giống như nước quý màu vàng, vô cùng khánh khiết.
Tổ huyết thuần túy!
Đây là tổ huyết thuần túy!
Giờ phút này, toàn bộ tạp chất ở trong cơ thể của nàng đã biến mất.
“Meo meo, meo meo meo…”
Nàng nhịn không được lăn lộn ở trong lòng của Lý Phàm, sử dụng đầu lưỡi béo mập liếm láp tay của Lý Phàm.
“Con mèo thèm ăn này…”
Lý Phàm nhẹ nhàng vuốt eo của nàng.
…