Chương 129: Trồng thánh dược, nuôi Chân Long. (2)
Lý Phàm giống như thần linh ở trên chín tầng mây, tiện tay bỏ xuống từng vì sao, nhìn về phía biển rộng.
Trong biển rộng lập tức vang lên tiếng rồng ngâm rung trời, một con thần long màu vàng óng đang đón lấy những ngôi sao kia, sau đó nuốt chửng chúng, luyện hóa, phát ra uy thế cực kỳ kinh khủng.
Hoảng hốt trong một chớp mắt, toàn bộ mồi ăn đều đã bị ăn hết, hồ nước lại trở nên yên tĩnh.
“Quả nhiên sư phụ nuôi thần vật ở bên trong hồ nước này…”
Nam Phong lẩm bẩm, ngày bình thường nàng cũng không hề chú ý khi Lý Phàm cho cá ăn, bây giờ mới phát hiện rõ ràng những con cá chép ở trong ao chính là những con hung thú khổng lồ kinh khủng như vậy.
Thậm chí nàng còn cảm giác nếu như không phải Lý Phàm đang đứng ở chỗ này, nàng chỉ vừa nhìn thấy thoáng qua một ít chân tướng nho nhỏ, nhưng mà sự trùng kích của điều thần bí thoáng qua đó cũng có thể giết chết được nàng.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi nhìn thoáng qua Long Tử Hiên.
Trên mặt của Long Tử Hiên đã hoàn toàn giật mình, hắn ngơ ngác nhìn về phía hồ nước, cả người đang run rẩy, vô cùng kích động.
Rốt cuộc hắn cũng hiểu ra, vì sao khi vừa tiến vào căn nhà nhỏ này thì bản thân đã có cảm giác, vì sao Long Hồn sứt mẻ ở trong cơ thể của hắn lại trở nên sinh động như thế, không thể kìm nén được.
Bây giờ hắn đã hiểu ra toàn bộ.
Ở trong hồ nước này đang nuôi… Một đàn Chân Long.
Chân Long Viễn Cổ!
Một hồ Chân Long!
Long Tử Hiên thực sự không nói nên lời nữa.
Vì sao Thánh Long Hoàng Triều của bọn họ lại có thể trở thành tông môn cấp Thánh Địa?
Bởi vì, một vị lão tổ ở trong hoàng thất đã từng được nhìn thấy bóng dáng của một con rồng khổng lồ ở phía xa, từ đó đã ngộ đạo, sáng lập ra Long Hồn Quyết.
Long Hồn Quyết có thể kích động ra huyết mạch ở trong cơ thể, đạt được Long Hồn, từ đó sở hữu được sức mạnh của một con cự long ở một mức độ nào đó, có thể nói là một công pháp vô địch ở trên Huyền Thiên Giới.
Hắn đã từng đọc qua điển tịch, biết năm đó bóng dáng của một con rồng mà tổ tiên đã nhìn thấy ở phía xa cũng không phải là Chân Long thuần túy, mà chỉ là một đời sau của Chân Long mà thôi.
Nhưng chỉ là nhìn thoáng qua một con rồng đời sau có dòng máu lai tạp cũng đã đủ để tạo nên một cái Thánh Địa.
Hôm nay hắn lại đối mặt với cả một hồ Chân Long!
Nếu như để cho người của Thánh Long Hoàng Triều biết được ở nơi này lại có cả một hồ Chân Long, chỉ sợ sẽ dốc hết sức để yêu cầu được đến đây nhìn một lần.
Sau này, hắn có thể ngồi ở bên cạnh cái hồ này mỗi ngày, quan sát Chân Long, học tập Chân Long Đại Đạo…
Đây là cơ duyên bậc nào cơ chứ?
Trời cao mở mắt mà!
Hắn phục hồi tinh thần lại, bất chợt phát hiện ra Long Hồn ở bên trong cơ thể của mình lại đang biến đổi không ngừng, trưởng thành không ngừng, có khả năng biến thành Long Hồn viên mãn chỉ ở trong chớp mắt này.
Trời ơi!
Long Hồn vỡ nát ở trong cơ thể luôn là điều khiến cho hắn nhận hết tất cả chua xót và khinh thường, thế nhưng hôm nay, chỉ bởi vì một cái liếc mắt mà toàn bộ Long Hồn ở trong cơ thể đều được lấp đầy.
Hơn nữa, vẫn còn đang lớn lên.
Hắn nhịn không được, trực tiếp quỳ ở trên mặt đất nói: “Cảm tạ ân sư, cảm tạ ân sư.”
Hắn cúi rạp đầu xuống đất.
Đối với hắn mà nói, đây chính là ân tái sinh.
Lý Phàm mỉm cười, những người trẻ tuổi này cũng thực sự quá khách khí rồi.
Xem ra bọn họ sống thực sự rất thảm ở thế giới bên ngoài, cho nên sau khi tìm được một cơ hội sống sót ở bên trong căn nhà nhỏ này thì vô cùng thỏa mãn.
“Không cần đa lễ, đúng dậy đi, sau này ngươi sẽ phụ trách những mồi ăn này.”
Lý Phàm đưa bát mồi ăn cho Long Tử Hiên.
Lúc này Long Tử Hiên đứng dậy, gật đầu thật sâu.
“Được rồi, sư phụ cũng không nói nhiều, các ngươi bắt đầu luyện tập đi.”
Lý Phàm lập tức chắp tay đi đến dưới cây đào, ngồi ở trên một cái ghế gỗ, thản nhiên tự đắc nói: “Nam Phong, đánh một khúc đàn để vi sư nghe một chút.”
Nam Phong khéo léo lấy ra Tam Tuyệt Cầm, từng nốt nhạc bắt đầu chảy ra.
Còn hơn trước đây, bây giờ tiếng đàn của nàng đã có một chút ý vị của tiên đạo.
Nghe thấy tiếng đàn như thế, trong lòng của Lục Nhượng và Long Tử Hiên càng cảm thấy sợ hãi, vị sư tỷ này chỉ là bạn cùng trang lứa với bọn họ thế nhưng tu vi đã đạt đến cảnh giới Tôn Giả, còn lĩnh ngộ tiên đạo gì đó…
Không lâu sau sẽ có thêm hai sư tỷ Tiên Nhân hay sao? Thật là đáng sợ.
Bọn họ cảm thấy rất áp lực, xem ra sau này bọn họ cần phải cố gắng hơn nữa.
Ở bên trong vườn rau, Lục Nhượng hít sâu một hơi, nhớ lại hình ảnh Lý Phàm cuốc đất, muốn mô phỏng theo.