Chương 139: Chuẩn Tiên? Biến mất trong nháy mắt. (2)
Lạc Minh hừ lạnh một tiếng: “Coi như ngươi thức thời.”
Nói xong, hắn nhìn về phía ba người trẻ tuổi kia nói: “Quỳ xuống, bản tọa truyền thụ cho các ngươi tiên quyết tuyệt thế.”
“Tào Sảng, Hạ Đồng, Trương Độc Kiếm, còn không mau quỳ xuống nghe chủ nhân dạy dỗ.”
Tào Nhất Kiếm vội vàng quát lớn.
Ba người trẻ tuổi đều lập tức quỳ xuống, còn Lạc Minh thì bước lên một bước, duỗi tay ra, đúng lúc này một cái phù văn màu vàng thực chất hóa phát ra từ trong lòng bàn tay của hắn, hóa thành ba tia sáng bắn vào bên trong não của ba người!
…
Lúc này,
Ở bên trong sơn thôn yên bình, Lý Phàm đang phơi nắng ở trong sân.
Đã qua vài ngày cũng không còn ai đến bái sư nữa.
Điều này khiến cho Lý Phàm cảm thấy rất buồn chán.
Hắn vẫn còn thiếu tám trong số mười đệ tử trong nhiệm vụ của hệ thống.
Ngày tháng năm nào mới có khả năng hoàn thành được?
Mấy ngày nay, lúc nào rảnh rỗi hắn sẽ dạy cho đồ đệ, có khi ngồi uống một chén trà, có khi nghe một khúc đàn, những ngày tháng bình yên.
Vô cùng tiêu sái.
Sau khi trải qua mấy ngày được thánh dược tẩy lễ, Lục Nhượng đã có thể kiên trì nhấc được cái cuốc lên, tu vi của hắn cũng tăng vọt.
Mỗi một bữa ăn cơm đều có tiên linh khí kinh khủng chui vào trong cơ thể, mà sau khi cuốc đất lại đúng lúc trợ giúp hắn luyện hóa linh khí đang tăng mạnh ở trong cơ thể, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, hắn đã đột phá đến cảnh giới Động Hư Cảnh, gần chạm đến Đại Thừa Cảnh.
“Có sư phụ ở đây, gông cùm xiềng xích ở giữa cảnh giới giống như không còn tồn tại nữa…”
Lục Nhượng lại khó khăn nhấc cái cuốc lên một lần nữa, mệt mỏi, mồ hôi nhễ nhại đầy đầu, nhưng lại tràn đầy hạnh phúc!
Ở bên kia, Long Tử Hiên cũng đột phá nhanh chóng, hắn đã vào Đại Thừa Cảnh rồi, Long Hồn càng ngày càng trở nên viên mãn mạnh mẽ, mỗi ngày đều đang lột xác.
Thời gian mà hắn có thể kiên trì quan sát cá chép bơi lội cũng lâu hơn một chút.
“Ta phải cố gắng lên, sớm ngày đuổi theo hai vị sư tỷ…”
Hắn lẩm bẩm, lại hít sâu một hơi, quan sát cá chép một lần nữa.
Ở bên kia, Nam Phong giống như một vị giai nhân khuynh quốc khuynh thành, nhẹ nhàng vuốt ve ở bên trên cây đàn, cả người nàng đều say đắm ở bên trong, sau sự dạy dỗ không ngừng của Lý Phàm, nàng đã thoát khỏi sự trói buộc của thủ pháp, ngược lại có một loại khí chất.
Thế nhưng, lúc này tiếng đàn của Nam Phong cuồn cuộn cuồn cuộn, nàng dần dần rơi vào một loại đạo cảnh mênh mông.
Nàng cảm giác được dường như tiếng đàn của mình đã hóa thành một cánh diều nhẹ nhàng, mang theo nàng bay lượn đến tận chín tầng mây…
Dường như nàng nhìn thấy được Tiên cung vô tận ở bên trong đám mây, nhìn thấy được vị Tiên Nhân trường sinh bất lão, thấy được ánh sáng xen lẫn với bóng tối.
Nhưng đồng thời nàng cũng cảm thấy mờ mịt.
Nàng đang ở chỗ nào?
Đường ở hướng nào?
Bản thân nàng nên đi như thế nào, làm như thế nào?
Nàng quay đầu lại nhưng cũng không nhìn thấy đường đi.
Bây giờ tòa Tiên cung trang nghiêm lộng lẫy ở trước mặt, dường như chỉ cần nàng nguyện ý thì có thể bước vào trong đó, có thể hưởng thụ tất cả mọi thứ…
Nhưng trong lòng của nàng cũng có một cảm giác khủng hoảng, mê man vô tận.
Dường như là một đứa bé đang chết chìm.
Lúc này,
Trong căn nhà nhỏ, trong lúc nhất thời, Tử Lăng đang vẽ tranh, Lục Nhượng đang cuốc đất cùng với Long Tử Hiên đang quan sát cá đều lập tức quay đầu lại nhìn về phía Nam Phong.
Bọn họ thấy Nam Phong nhắm chặt hai mắt, bàn tay trắng nõn đang gảy dây đàn, từng tia tiên vận đang lan tỏa ra xung quanh…
“Sư tỷ… Chạm đến Tiên Đạo hay sao?”
Long Tử Hiên sợ hãi mở miệng.
“Nam Phong tỷ tỷ muốn đột phá?” Tử Lăng cũng há to cái miệng nhỏ.
Bọn họ cũng cảm giác được, lúc này Nam Phong đang rơi vào một loại cảnh giới huyền diệu.
Ở bên cạnh, Lý Phàm nghe tiếng đàn của nàng cũng cảm thấy có chút dễ nghe, nhưng lại cảm giác được có chút loạn.
Hắn lập tức dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ ở bên trên bàn đá, phù hợp với giai điệu mà Nam Phong đang đánh đàn.
Nhẹ nhàng chỉ dẫn khiến cho Nam Phong quay trở về giai điệu nên có.
Trong khoảnh khắc khi ngón tay của hắn rơi trên bàn đá, Nam Phong vốn đang rơi vào giữa đạo cảnh, mê man luống cuống thì toàn bộ tiên vụ ở trước mắt của nàng bỗng nhiên tản ra xung quanh, dường như ở phương xa đang có một giai điệu không rõ khiến cho nàng lập tức tìm lại được chính mình.
Tất cả hư huyễn đều biến mất, nàng quay đầu lại đã phát hiện ra con đường lúc trước.
Nàng nhìn thấy bản thân của mình trước kia… Mặc dù rất nhỏ yếu thế nhưng vẫn kiên cường đi tới.
“Ta vẫn luôn luôn là ta.”
Nàng lẩm bẩm một câu, sau một khắc, Nam Phong đang nhắm mắt bỗng nhiên mở mắt.
Trong nháy mắt, trong mắt của nàng cũng hiện lên tia tiên quang màu vàng nhạt.
Tiếng đàn cũng dừng lại.