Chương 140: Kéo bè kéo lũ đánh nhau. (1)
“Ta nhìn thấy được cánh cửa kia… Đã thành Chuẩn Tiên.”
Nàng lẩm bẩm theo bản năng, khiếp sợ ngẩng đầu nhìn về phía Lý Phàm, chỉ thấy khóe miệng của Lý Phàm khẽ vểnh lên, lộ ra một nụ cười tán thưởng, nói: “Đàn tốt.”
Trong sân nhỏ, Tử Lăng há to cái miệng nhỏ, có thể nhét cả quả trứng gà.
Sắc mặt của Long Tử Hiên chấn động, tràn đầy vẻ không thể nào tin tưởng nổi… Sư tỷ mới khoảng chừng hai mươi tuổi, không ngờ đã có thể trở thành Chuẩn Tiên rồi.
Thật là đáng sợ quá.
Nhìn khắp toàn bộ Huyền Thiên Giới cũng tuyệt đối là một tốc độ tu hành mà từ trước đến nay chưa từng có.
Ánh mắt của Lục Nhượng rất phức tạp, hắn cảm giác bản thân đã đột phá nhanh lắm rồi, không thể nào ngờ được sư tỷ lại có thể biến thái như vậy…
Nhưng đồng thời bọn họ cũng cảm thấy vô cùng chờ mong.
Bọn họ đều hiểu nguyên nhân của tất cả chuyện này.
Sư phụ!
Có một vị sư phụ như vậy ở đây, dường như tiên đạo mà toàn bộ Huyền Thiên Giới phải ngẩng đầu ao ước cũng không coi là cái gì.
Nam Phong đứng dậy, thi lễ một cái thật sâu đối với Lý Phàm, nói: “Cảm tạ sư phụ chỉ dạy, suýt chút nữa đệ tử đã lạc đường.”
Nàng cảm kích mở miệng nói.
“Chuyện nhỏ.”
“Trên một con đường dài thì sẽ gặp được rất nhiều loại tâm ma, đây cũng là chuyện hết sức bình thường.”
Lý Phàm mỉm cười nhìn về phía mấy người Tử Lăng rồi nói: “Các ngươi cũng nên ghi nhớ.”
Mấy người Tử Lăng hít một hơi thật sâu gật đầu: “Đệ tử nhớ kỹ.”
Lý Phàm đứng dậy, duỗi lưng một cái nói: “Sư tỷ của các ngươi đánh đàn có chút tiến bộ, đánh giá chúc mừng, đến đây, ngày hôm nay chúng ta lại có thể ăn đào.”
Hắn nhìn về phía cành cây đào, vài cành đã chín.
Lý Phàm rất hài lòng với cây đào này, quả đào tròn to, da mỏng mọng nước, hơn nữa lại còn rất ngọt.
Nghe vậy, mấy người đệ tử lập tức cảm thấy kích động.
Đây chính là cây bàn đào đó.
Có lẽ phẩm cấp còn hơn cả thánh dược rất nhiều.
Bọn họ ngồi ở bên cạnh bàn đá, khôn khéo mong chờ.
“Meo meo.”
Mà ngay cả Bạch Tiểu Tình đang chơi đùa ở một bên cũng nhảy lên bàn đá, cố thủ vị trí của mình.
Từ sau khi hóa thành Bạch Hổ thuần huyết, sinh lực của nàng vô cùng tốt, ngày nào cũng lăn qua lăn lại ở bên trong sân nhỏ nhưng cũng không dám đi trêu chọc đàn gà và cá chép, dường như rất sợ hãi.
Lý Phàm mỉm cười, nhẹ nhàng hái mấy quả đào xuống.
“Lý tiền bối có nhà không?”
Lúc này, một giọng nói vang lên ở ngoài cửa.
Là giọng nói của Mộ Thiên Ngưng.
Đã lâu rồi không gặp nha đầu kia, Lý Phàm liền nói ngay: “Có, vào đi.”
Ở ngoài cửa, Hỏa Linh Nhi và Mộ Thiên Ngưng đi đến, nhìn thấy ở trong sân nhỏ có thêm hai người thanh niên, các nàng cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
“Sau khi được các ngươi hỗ trợ, ta đã thu được hai học trò, Lục Nhượng, Long Tử Hiên.”
Lý Phàm mở miệng.
Nghe vậy, Hỏa Linh Nhi và Mộ Thiên Ngưng đều cảm thấy ngạc nhiên, thì ra là đệ tử của Lý tiền bối.
Đồng thời hai người cũng vội vàng nói: “Chúng ta chỉ làm chuyện mà chúng ta nên làm mà thôi, tiền bối khách khí.”
Lý Phàm mỉm cười nói: “Nếu như đã tới thì ngồi xuống đi, cùng nhau nếm thử mấy quả đào này.”
Thấy thế, hai mắt của Hỏa Linh Nhi và Mộ Thiên Ngưng đều tỏa sáng.
Trời ơi, lại có lộc ăn sao?
Các nàng đã nhận được sự ban ân của Lý tiền bối, cho nên lúc này cũng không cám thấy câu nệ nữa, nhanh chóng ngồi xuống.
Lý Phàm hái chín quả đào xuống, cắt gọt từng quả, nói: “Nhanh ăn đi.”
“Tạ ơn sư phụ.”
Tử Lăng là người đầu tiên không khách khí, cầm lấy một quả đào, đôi mắt tròn to lấp lánh, tràn đầy hạnh phúc cắn một cái.
Thật ngọt!
Nuốt nước miếng!
Ầm!
Tu vi của nàng tang lên điên cuồng, cơ thể không ngừng được tẩy rửa.
Khí tức của nàng đã trực tiếp đột phá một đường thắng từ Hợp Thể Cảnh tầng năm lên đến tầng chín, lúc này mới dừng lại.
Từ một vị Tôn Giả, nàng trực tiếp biến thành Chí Tôn.
Mấy người xung quanh đều cảm thấy giật mình.
Chí Tôn chưa đến hai mươi tuổi…
Thật là đáng sợ.
Mà sau khi Nam Phong ăn quả bàn đào, khí tức cũng đồng thời tiến lên một bước.
Tiên vận quanh quẩn ở bên người, cả người nàng trở nên vô cùng thánh khiết.
“Đây là… Tiên Nhân sao?”
Mấy người Hỏa Linh Nhi càng giật mình hơn.
Nhưng Nam Phong cũng hít sâu một hơi, lắc đầu nói: “Còn chưa đến lúc.”
Chỉ dựa vào một quả đào này, nàng hoàn toàn có thể vượt qua Chuẩn Tiên, đột phá Tiên Nhân.
Thế nhưng nàng hiểu rất rõ, muốn có một cơ sở vững chắc thì không thể nào vội vàng được.
Cho nên nàng kìm nén lại.
Nhưng đây cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Ánh mắt của mọi người đều trở nên phức tạp, thực sự là yêu nghiệt mà. Nếu như đặt ở thế giới bên ngoài, một Chuẩn Tiên có thể hô mưa gọi gió, thế nhưng ở nơi này, thành tiên cũng chỉ là một chuyện có tình nguyện hay không mà thôi…