Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 147: Các ngươi cùng lên đi.

Chương 147: Các ngươi cùng lên đi.


Đây thực sự là một chuyện không có khả năng.
“Ha ha ha, sợ cái gì, phế vật cuối cùng cũng chỉ là phế vật, hắn không thể nào là đối thủ của Trương sư đệ.”
Hạ Đồng cũng lạnh lùng mở miệng.
Tào Nhất Kiếm cũng gật đầu, mặc dù cảm thấy có chút ngoài ý muốn nhưng chuyện này cũng không thể nào thay đổi được cái gì.
Lúc này ỏ phía sau của bọn hắn, nam nhân trung niên mặc trang phục áo vải cũng bình tĩnh nhìn về phía võ đài.
“Một con chó ở dưới đáy của tông môn cũng dám đến khiêu chiến ta?”
“Thực sự cho rằng một con kiến như ngươi lại có thể đánh đồng với cự long sao?”
Kiếm khí như cầu vồng, chém ra ầm ầm.
Trong lúc nhất thời, không khí gào thét, thần hồn nát thần tính, kiếm khí cắt tất cả.
Hắn bạo phát toàn lực, muốn dùng một kích chém giết Lục Nhượng.
Nhưng Lục Nhượng bỗng nhiên nhắm chặt hai mắt lại.
Trong đầu của hắn chỉ có một hình ảnh.
Đó chính là hình ảnh sư phụ đang cuốc đất.
Nhấc cái cuốc lên, đại đạo nổ vang!
Buông cái cuốc ra, cử trọng nhượng khinh!
Hai tay của hắn biến hóa!
Trong tay của hắn, linh khí bỗng nhiên hội tụ trở thành một cái cuốc.
Sau đó, cái cuốc bỗng nhiên vung ra như đào đất.
Trong nháy mắt khí cái cuốc được vung ra, toàn bộ kiếm khí phô thiên cái địa kia đều lập tức bốc hơi.
Đồng tử Trương Độc Kiếm mạnh mẽ co rụt lại, không thể tưởng tượng nổi nhìn cảnh tượng ở trước mắt này, lão ta không thể phản ứng kịp nữa, cái cuốc kia mang theo uy thế đào đất vô địch đổ ập xuống ầm ầm.
“Không…”
Trương Độc Kiếm hét to một tiếng, cả người trực tiếp bay ngược ra.
“Thình thịch!”
Hắn ta đập ầm ầm vào trong khán đài, giống y hệt tăng nhân Thanh Trần lúc trước.
“Độc Kiếm.”
Thần Kiếm Tông, một trưởng lão hô to, trong nháy mắt hóa thành một tia sáng rơi xuống chỗ của Trương Độc Kiếm.
Lão ta ôm lấy Trương Độc Kiếm, sắc mặt cũng vô cùng khó coi: “Toàn bộ gân mạch của hắn ta đều gãy… Phế rồi.”
Phế rồi!
Vừa nói dứt lời, toàn trường ồ lên.
“Trời, chuyện gì đã xảy ra, Trương Độc Kiếm mạnh như vậy lại không tiếp nổi một kích của Lục Nhượng? Thật là đáng sợ…”
“Đồng thời cùng là Đại Thừa Cảnh tầng tám, thế nhưng thực lực của hai người lại khác nhau một trời một vực…”
“Chuyện này thực sự quá kỳ lạ rồi, không ngờ tên Lục Nhượng này lại có thể ngưng tụ một đạo linh lực thành cái cuốc? Các cường giả khác đều ngưng tụ ra các loại đao kiếm…”
“Vì sao lúc cái cuốc vừa nãy vung lên, ta lại có một loại ảo giác thấy được một vị cường giả mạnh mẽ…”
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều bàn luận ầm ĩ, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lục Nhượng!
Điều này sao có thể?
Đại Thừa Cảnh tầng tám đối với tầng tám lại có thể thua nhanh như vậy… Quả thực là giết trong chớp mắt…
Nghiền ép!
Mà ngay cả Lục Nhượng cũng cảm thấy mù mịt.
DCM… Chính mình lại có thể lợi hại như vậy hay sao?
Trương Độc Kiếm cũng là Đại Thừa Cảnh tầng tám, thế nhưng hắn chỉ dùng một kích là có thể phế được hắn ta…
Giờ phút này, hắn giật mình rồi, thực sự giật mình rồi.
“Sư phụ thực sự quá kinh khủng, ta chỉ đang dùng tâm mô phỏng theo động tác của sư phụ, ngay cả một phần vạn cũng không thể đạt đến được nhưng đã vô địch cùng giai rồi hay sao…”
Hắn cảm nhận được sự kinh khủng của sư phụ, đồng thời trong lòng cũng lập tức cảm thấy vô cùng tự tin.
Bây giờ hắn đã không còn là một tên củi mục trước kia nữa.
Trên khán đài, Tào Nhất Kiếm thấy thế cũng giật mình đứng lên, nhìn chằm chằm vào Lục Nhượng, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.
“Này…”
Lão ta giật mình rồi.
Rõ ràng Trương Độc Kiếm mạnh mẽ như vậy rồi, tại sao lại có thể bị người khác giết trong nháy mắt…
Tào Nhất Kiếm vô ý thức nhìn về phía người nam nhân trung niên đứng ở phía sau.
Nam nhân trung niên chỉ lạnh nhạt nói: “Vững vàng.”
Nam nhân trung niên cũng nhìn Lục Nhượng đang đứng, đáy mắt mang theo vẻ suy tư.
“Biến hóa lúc nãy của người này… Tại sao lại mang theo một loại cảm giác hình thức ban đầu của đại đạo… Lẽ nào…”
Trong lòng của hắn ta có chút đắn đo khó xác định, nhìn về phía Lạc Minh ở bên kia.
Đã thấy trên mặt của Lạc Minh cũng mang theo vẻ trầm tư, vẻ mặt ngưng trọng.
“Chắc chắn ở phía sau của người này có cao thủ chân chính, chẳng lẽ chính là tồn tại mà chúng ta muốn tìm… Tiếp tục thử.”
Lạc Minh lập tức phát ra mệnh lệnh.
Tào Nhất Kiếm nhận được mệnh lệnh, sắc mặt có chút khó coi, Lục Nhượng này quá mạnh mẽ khiến cho lão ta có chút thấp thỏm…
Nhưng lão ta không dám không nghe theo, không thể làm gì khác hơn đành trầm giọng nói: “Hạ Đồng, ngươi đi.”
Nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Đồng cũng lập tức trắng bệch, nói: “Sư tổ… Ta, ta sợ không phải là đối thủ của hắn…”
Tu vi của nàng ta xấp xỉ với Trương Độc Kiếm, ngay cả một kích của đối phương mà Trương Độc Kiếm cũng không thể tiếp nổi…
Nàng ta đã sợ!
“Ngươi!”
Tào Nhất Kiếm tức giận.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất