Chương 150: Chiếc đũa? Không, đây là tiên khí! (3)
Nếu như không phải nhìn ra Lục Nhượng đã hao hết linh lực, đừng nói là Ngô Minh, ngay cả hắn ta cũng không dám trực tiếp ra tay, chỉ riêng chiếc đũa kia… Thật là đáng sợ.
Hai người Ngô Minh gật đầu, lập tức bay thẳng lên rơi xuống võ đài.
“Thánh Địa La Phù, Ngô Minh, Sầm Ngạo, đến chiến ngươi.”
Bọn họ mở miệng.
Sau khi nói xong, hai người trực tiếp uống thuốc tại chỗ.
“Ầm!”
Trong nháy mắt, khí tức của bọn hắn lập tức bạo tăng từ Đại Thừa Cảnh lên đến cảnh giới Tôn Giả.
Hai Tôn Giả Cảnh.
Có thể nói là vô cùng kinh khủng.
Toàn bộ mọi người đều kinh sợ.
“Đó là loại tiên dược gì? Không ngờ lại có thể khiến cho bọn họ đột phá từ cảnh giới Đại Thừa Cảnh lên Tôn Giả Cảnh…”
“Không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc ở phía sau của Thần Kiếm Tông và Thánh Địa La Phù có nhân vật như thế nào?”
“Ta chợt phát hiện ra, chỉ dựa vào Thần Kiếm Tông và Thánh Địa La Phù thì căn bản không có khả năng có nội tình như vậy được… Bọn họ chỉ là con rối.”
Giờ phút này, tất cả mọi người đều bàn luận ầm ĩ.
Trong lúc khiếp sợ, đồng thời cũng có rất nhiều người có ý nghĩ sáng suốt, nhưng cũng ý thức được ở phía sau của Thần Kiếm Tông và Thánh Địa La Phù có một tồn tại không biết.
Điều này hoàn toàn trái với lẽ thường, Thần Kiếm Tông và Thánh Địa La Phù đồng thời xuất hiện tổng cộng năm tên đệ tử thiên kiêu siêu việt Đại Thừa Cảnh? Hơn nữa còn có thể tùy tiện sử dụng chuẩn tiên khí và tiên dược?
Nghĩ lại cũng cảm thấy khó có khả năng.
“Có thể, chúng ta đã bị lợi dụng…”
Lúc này Từ Hàng Thánh Chủ lẩm bẩm, nhìn về phía Độc Cô Trầm Lục ở bên cạnh.
Trong mắt của Độc Cô Trầm Lục lộ ra vẻ vô cùng kiêng dè, nói: “Ta cảm ứng được một loại khí tức quen thuộc…”
Đó là khi bốn vực đều gặp phải tai nạn và rắc rối, Thánh Địa liên tiếp bị diệt vong, hắn ta rút kiếm chém về phía tồn tại không biết rồi ngược lại bị phản phệ…
Nhưng mà lúc này hắn ta không dám nói rõ.
Bởi vì người này… Có khả năng chính là tồn tại cấp Chân Tiên, người đã hủy diệt vô số Thánh Địa của bốn khu vực lớn, có thể đang đứng ở ngay tại đây.
“Vị ở Nam Vực có thể kinh sợ tất cả lực lượng, thực sự có thể kinh sợ tất cả sao?”
Trong lòng của hắn ta lẩm bẩm, lúc này trong lòng bàn tay đã rịn ra đầy mồ hôi.
Trên võ đài.
Ngô Minh và Sầm Ngạo nhìn chằm chằm về phía Lục Nhượng.
Nhìn chiếc đũa ở trong tay của Lục Nhượng, trong con mắt của bọn họ lộ ra vẻ tham lam điên cuồng.
“Để đũa xuống, quỳ xuống đất đầu hàng.”
Ngô Minh uy hiếp!
“Quỳ cái đầu ngươi.”
Lục Nhượng mở miệng, thế nhưng lúc này khí lực có chút không đủ, chiếc đũa này quá kinh khủng, một kích lúc nãy gần như đã tiêu hao hết toàn bộ linh lực của hắn rồi.
Bây giờ không có sức lực chiến đấu nữa.
“Vậy thì ngươi đi chết đi.”
Sầm Ngạo cầm một món bảo vật ở trong tay hét lên.
“Từ từ đã.”
Lúc này, ở trên khán đài, một giọng nói trong sáng vang lên, chỉ thấy Long Tử Hiên đi ra, nói: “Trận chiến lần này, ta thay sư đệ tiếp nhận…”
Nói xong, hắn hóa thành một tia sáng màu đỏ xuất hiện ở bên trên võ đài.
Khí tức cảnh giới thuộc về Tôn Giả lập tức phóng xuất ra ầm ầm, không hề kém hai người kia chút nào.
Mơ hồ còn có long khí màu vàng kim làm bạn!
Toàn trường lại xôn xao một lần nữa!
Trong lúc mọi người đều cho rằng Lục Nhượng đã kiệt sức, khó có thể đối địch nổi hai cường giả cấp Tôn Giả Cảnh, Long Tử Hiên bỗng nhiên xuất hiện.
Hơn nữa, vừa mới xuất hiện thì hắn đã thể hiện ra thực lực cấp Tôn Giả.
“Long Tử Hiên… Không phải người này là phế hoàng tử của Thánh Long Hoàng Triều hay sao?”
“Tại sao hắn và Lục Nhượng lại trở thành sư huynh đệ? Hơn nữa thực lực lại trở nên mạnh mẽ như thế?”
“Rốt cuộc hai người này có cơ duyên gì, bái ai làm thầy?”
Mọi người bàn luận ầm ĩ.
Trên khán đài, Hoàng Chủ Long Tiếu Thiên của Thánh Long Hoàng Triều, cũng chính là cha đẻ của Long Tử Hiên, lúc này vẻ mặt rung động mạnh, trong mắt hổ tràn đầy sự khó tin.
Điều này sao có thể?
Đứa con này của lão ta… Không phải đã bị phế rồi hay sao?
Lão ta vô thức nhìn về phía hoàng hậu ở bên cạnh.
Hoàng hậu thấy vậy, sắc mặt cũng hoàn toàn luống cuống, nói: “Thánh thượng, ta không biết… Trước khi rời đi, rõ ràng hắn cũng chỉ là một phế vật Kim Đan Cảnh, ngươi cũng biết, giữ lại hắn cũng chỉ là nỗi nhục của hoàng thất chúng ta mà thôi.”
Sắc mặt của Long Tiếu Thiên trở nên âm trầm, thế nhưng lão ta lại không nói tiếng nào nữa, chỉ im lặng nhìn về phía võ đài.
Trong lòng của lão ta cũng đã vô cùng hối hận rồi.
…
Long Tử Hiên xuất hiện khiến Ngô Minh và Sầm Ngạo đều cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhưng hai người lại vô cùng tự tin.
“Ha ha ha, Tôn Giả? Đáng tiếc, ngươi chỉ có một mình.”
“Hôm nay, ngươi đã xác định là muốn chết rồi.”
Bọn họ lạnh lùng mở miệng nói.