Chương 154: Uy lực của trâm cài tóc. (2)
Tào Nhất Kiếm thấy thế cũng lập tức hiểu ra, lập tức đuổi theo.
Bọn họ đều nhìn ra Mộ Thiên Ngưng mới thực sự là người quyết định sự sống chết của bọn họ.
Chỉ cần bắt được Mộ Thiên Ngưng để uy hiếp, bọn họ có thể bàn điều kiện được.
Hai Chuẩn Tiên đột nhiên ra tay, không một người nào có thể ngờ được.
Cho nên không thể chuẩn bị kịp.
Mộ Thiên Ngưng cũng cảm thấy kinh hãi.
Thế nhưng nàng lập tức ra tay, rút cái trâm gỗ ở trên búi tóc ra, vẽ về phía trước một cái.
“Phốc phốc!”
Đột nhiên máu tươi phun ra.
Tào Nhất Kiếm và La Phù Thánh Chủ vừa mới xuất hiện ở trước mặt của nàng bỗng nhiên có thêm một vết máu ở cổ họng, máu tươi phun ra.
Trong đôi mắt già nua của hai người tràn đầy vẻ không thể nào tin được, dường như không thể tin được bản thân hai người lại có thể chết đi một cách như thế, chết ở trong tay của một thiếu nữ còn chưa đạt đến cảnh giới Chí Tôn…
“Bịch” hai tiếng, hai Chuẩn Tiên ngã lăn ở trên mặt đất, đầu rạp xuống đất hành đại lễ với Mộ Thiên Ngưng.
Thế nhưng bọn họ cũng không còn có khả năng đứng lên một lần nữa rồi.
Đều chết hết!
Người xung quanh đều trợn tròn mắt.
Hai Chuẩn Tiên ra tay với một Tôn Giả, thậm chí còn chưa chạm được đến người đã hóa thành thi thể…
“Cây trâm gỗ kia… Cũng là một Tiên Khí cực kỳ khủng bố.”
Có người lẩm bẩm nói, thực sự sợ hãi đến chết lặng rồi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao Tiên Khí đều đứng đầy đường thế này?
Từng món từng món đều có thể giết chết tiên…
Hai vị Chuẩn Tiên chết đi như thế, ánh mắt của tất cả mọi người đều phức tạp, đã chấn kinh đến mức chết lặng rồi.
“Cuối cùng ta cũng hiểu ra, thì ra đúng như lời của Thánh Địa Thái Diễn và Thánh Địa Tử Dương đã nói, Nam Vực có thể kinh sợ tất cả lực lượng, thật sự là như vậy…”
Lúc này Từ Hàng Thánh Chủ lẩm bẩm, trong đôi mắt xinh đẹp của bà ta đã tràn đầy sự ngưng trọng, đi thẳng về phía Mộ Thiên Ngưng cúi đầu thật sâu:
“Từ Hàng Thánh Trai bái kiến Thần nữ.”
“Trước đây bị Thánh Địa La Phù và Thần Kiếm Tông đầu độc, chỉ thiếu chút nữa đã lầm đường lạc lối, mong Thần nữ thứ tội.”
Không Minh Thánh Sư của Tây Mạc cũng xướng một bài niệm Phật nói: “Ngày hôm nay mới biết, Chân Phật ở Nam Vực.”
Lão ta chắp tay ở trước ngực, cung kính nói: “Bái kiến Thần nữ.”
Ngay cả người ít nói như Độc Cô Trầm Lục, lúc này cũng hơi cúi người nói: “Đa tạ Thần nữ, tiêu diệt kẻ ác.”
Trong lúc nhất thời, toàn bộ các tông môn ở đây đều lên tiếng.
“Bái kiến Thần nữ!”
“Bái kiến Thần nữ!”
Bọn họ quỳ lạy!
Lúc vừa mới đến Nam Vực, tất cả mọi người đều không hiểu vì sao đường đường là Thánh Địa Thái Diễn và Thánh Địa Tử Dương lại tôn trọng đối với hai người trẻ tuổi còn chưa đến cảnh giới Tôn Giả như vậy.
Thậm chí mọi người còn cảm thấy nghi ngờ đối với tuyên bố của hai Thánh Địa về việc có nhân vật có khả năng kinh sợ tất cả lực lượng.
Bây giờ bọn họ đã hoàn toàn thần phục rồi, cũng hoàn toàn hiểu rõ.
Thánh Địa Thái Diễn? Thánh Địa Tử Dương?
Căn bản chủ nhân thực sự của Nam Vực không phải là bọn họ.
Mà chính là nhân vật khủng bố ở sau lưng của vị thiếu nữ này.
Tiện tay ban thưởng vài món đồ vật cũng có thể giết chết được cả Chân Tiên, tùy tiện thu nhận mấy tên đồ đệ củi mục, trong chớp mắt đã trở thành nhân tài kiệt xuất có một không hai… Tất cả mọi người hoàn toàn không dám tưởng tượng.
Mộ Thiên Ngưng thấy vậy thì cảm thấy hơi ngạc nhiên, vội vàng nói: “Các vị quá khách khí, không cần phải như vậy.”
“Tất cả mọi người đều là tu giả của Huyền Thiên Giới, chung một cội nguồn, chỉ cần mọi người chung sống hài hòa với nhau là được rồi.”
Nghe vậy, vẻ mặt của đám người Thánh Chủ, Chí Tôn đều trở nên trịnh trọng: “Chúng ta nhất định sẽ nhớ kỹ lời dạy bảo của Thần nữ.”
Bây giờ đối với bọn họ thì lời của Mộ Thiên Ngưng chính là quy tắc của Thần.
Không thể xúc phạm!
Xúc phạm đến vị Thần nữ này chẳng khác nào xúc phạm đến nhân vật ở sau lưng của nàng…
Mộ Thiên Ngưng nghe vậy cũng mỉm cười vui vẻ.
Chỉ cần mọi người có thể chung sống hòa bình với nhau thì nàng yên tâm rồi.
“Quả thực đã không đánh vô ích.”
Lúc này Hỏa Linh Nhi cũng mỉm cười lên tiếng, nói: “Thiên Ngưng, chúng ta nên quay trở về thưa chuyện với tiền bối.”
Mộ Thiên Ngưng gật đầu rồi nhìn về phía Long Tử Hiên và Lục Nhượng.
Hai người đã đi về đến khán đài, lúc này cũng đang mỉm cười bước đến.
Tất cả các vị tông chủ đều vô cùng cung kính với bọn họ, nhường ra một con đường!
Đều hiểu chắc chắn ở phía sau hai người này cũng là người kia…
“Đi thôi, chúng ta cần phải trở về rồi.”
Long Tử Hiên lên tiếng nói.
Lục Nhượng cười nói: “Đánh thực sự đã nghiền, ha ha ha… Đi, quay trở về.”
Mấy người lập tức xoay người muốn rời khỏi.
“Tử Hiên…”
Lúc này, một giọng nói mang theo sự lo lắng vang lên.