Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 163: Nguyên hồn ma quân. (2)

Chương 163: Nguyên hồn ma quân. (2)


Nếu ẩn núp ở phía nam, đúng là tên Ma tu đó, hơn nữa tu vi thật sự đã khôi phục, vậy thì dựa vào đám Chân Tiên bọn họ thì căn bản không cách nào làm gì đối phương.
“Không… thực thể của Huyền Thiên Giới không đủ, một khi xuất hiện Thiên Tiên thì sẽ bị Tiên Vực cảm nhận được.”
“Cho nên, dù tu vi đối phương khôi phục, nhiều nhất cũng chỉ dám dừng ở cảnh giới Huyền Tiên.”
Vu Trầm Băng lại lên tiếng, suy nghĩ rồi nói: “Hơn nữa, nếu sự tồn tại của phía nam thật sự là tên Ma tu đó, có lẽ chúng ta không cần ra tay, thành Thánh Vân đang truy bắt hắn…”
Nghe vậy, đám người đều bất ngờ.
“Bây giờ chúng ta chỉ cần xác định một chuyện, rốt cuộc kẻ phía nam có phải là Ma tu Minh Thiên Bắc hay không!”
“Có lẽ chúng ta nên đi một chuyến.”
Hắn lên tiếng, nói: “Vương Xuyên, ngươi đi cùng ta.”
Đám Chân Tiên đều sợ hãi.

Phía nam.
Dãy núi Thương Ly tàn phá.
Từ khi Đăng Tiên Đài hủy diệt, Chân Tiên chảy máu, khu vực này đã không có ai đến nữa.
Mộ Phần Chí Tôn cũng trở nên yên tĩnh như chết, chỉ có một phần đất bị máu Chân Tiên nhuộm đỏ, lộ ra vẻ thê mỹ khác lạ.
Đột nhiên Mộ Phần Chí Tôn lại có một luồng khí đen như có như không, từ mặt đất tràn ra ti ti từng luồng.
Lòng đất.
Nơi sâu vô tận, lại tồn tại một mật thất!
Trong mật thất, ma trơi óng ánh màu xanh phát sáng, ở giữa mật thất là một quan tài sắt đen kịt!
Trên quan tài sắt có khắc họa rất nhiều hoa vân thần bí cổ xưa lại mục nát.
Bên cạnh quan tài sắt, một người đàn ông đầu hói, da mặt đã nhăn nheo, dương như sinh mệnh đã trôi qua không ít, toàn thân là áo bào đen, tựa như quỷ âm.
“Đã ba trăm năm rồi, ba trăm năm Thiên Hồn Châu nuôi dưỡng, lẽ ra nguyên hồn ma quân nên thức tỉnh mới đúng…”
Người đàn ông lẩm bẩm.
Hắn ta ngước mắt nhìn phía trên, lẩm bẩm: “Mấy ngày trước phía trên lại có kiếm ý vô cùng đáng sợ, xuyên qua lớp đất ngàn trượng để tấn công tới, may mà đối phương không nhắm vào nơi này, nếu không thì e là ngay cả quan tài ma này cũng không chống nổi, ta cũng sẽ trực tiếp bị hủy diệt…”
“Có thể tản ra kiếm ý đó, cả Tiên Vực cũng hiếm thấy được một người… Hy vọng không phải kẻ lớn mạnh trong tiên vực đã để ý đến nơi này, nếu không e là nguyên hồn Ma Quân khó mà xuất thế…”
Đột nhiên, hắn ta phát hiện bên mép của quan tài ma kia, từng luồng khí đen bắt đầu xuất hiện.
“Ma khí mạnh mẽ… Nguyên hồn Ma Quân, xem ra không lâu nữa sẽ xuất thế!”
Thoáng chốc người đàn ông hói đầu trở nên kích động.

Sơn thôn nhỏ.
“Chúng ta phải vào trong sao?”
Trên mặt Độc Cô Ngọc Thanh đầy do dự!
Bây giờ đã không có kết giới, bọn họ có thể vào sơn thôn.
Nhưng, tiền bối kia cũng không nói cho bọn họ vào trong…
Điều này khiến hắn khó nắm chắc, vô cùng muốn vào nhưng lại không dám hành động đường đột.
Bên cạnh hắn, hòa thượng Thanh Trần im lặng, nhưng cuối cùng lại ngẩng đầu lên, kiên định nhìn sơn thôn phía trước: “Ta đã trở thành phế nhân rồi, sống và chết với ta mà nói đều không có gì quan trọng.”
“Ta sẽ vào trong.”
Nói xong, hắn cất bước.
Hắn muốn chớp lấy cơ duyên!
Thấy vậy, thoáng cái Độc Cô Ngọc Thanh cũng sững sờ.
“Đúng, Thanh Trần có thể nghĩ như thế, ta có gì phải sợ chứ?”
Ánh mắt của hắn cũng từ từ ngưng tụ lại, lẩm bẩm nói: “Chỉ có vào bên trong mới có thể tìm được kiếm đạo mạnh mẽ nhất, thay vì ở bên ngoài sống nhỏ bé, chi bằng vào trong, cho dù là chết cũng không sao!”
Hắn cũng lập tức đi theo.
Hai người đi vào sơn thôn nhỏ, suốt dọc đường, bị rau cỏ gặp ở trên đường làm cho hoảng sợ.
“Linh dược siêu phẩm? Vậy mà lại tùy tiện trồng trong nhà nông dân?”
“Trời, đây là dược điền gì thế? Ngay cả cỏ cũng đã mọc đến mức linh dược cực phẩm rồi!”
“Rõ ràng là một căn nhà đá bình thường, tại sao ta cảm thấy giống như chốn bồng lai vậy?”
Hai người càng đi càng khiếp sợ.
“Những thứ này, chắc hẳn đều là thứ vị tiền bối ẩn cư ở đây ban cho!”
Thanh Trần nói nghiêm túc, hắn càng mong chờ, kích động!
“Đi! Ta không chờ được nữa.”
Độc Cô Ngọc Thanh cũng đi về phía trước.
Không bao lâu, cuối cùng bọn họ đã nhìn thấy một sân nhỏ tao nhã.
Một bức tường đá ngăn cách sân nhỏ với bên ngoài, trên cửa gỗ có viết bốn chữ thư pháp:
“Vô Nhị Nhàn Đình!”
Thanh Trần thấy vậy thì hít một hơi khí lạnh: “Chủ nhân nơi này chức là tiên trên trời, phong độ này, khí phách này… khó mà tưởng tượng!”
Độc Cô Ngọc Thanh mở to hai mắt, nhìn chăm chăm vào bốn chữ, cả người đã sắp không nhúc nhích được!
“Một nét một lẽ phải, một vạch một kiếm quang… Bên trong hàm chưa kiếm đạo mạnh nhất thế giới này… Ta đã tìm được, ta đã tìm được rồi!”
Hắn vô cùng kích động!
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều hít sâu một người, lập tức bước lên, nói:
“Thanh Trần Không Minh Tự, đến bái kiến tiền bối!”
“Độc Cô Ngọc Thanh Độc Cô Thế Gia, đến bái kiến tiền bối!”
Hai người lên tiếng!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất