Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 164: Không khống chế tốt, thành Tiên.

Chương 164: Không khống chế tốt, thành Tiên.


Trong tiểu viện, Lý Phàm mới vừa kêu Nam Phong đi đốt cái đề mục, bỗng nhiên ở bên ngoài truyền đến giọng nói.
“Sư phụ, hai người này đều kiên trì đến cuối cùng, thế nào cũng không chịu đi…”
Nam Phong giải thích.
Lý Phàm nghe vậy, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Huyền Thiên Giới không có một người nào học số học, không ngờ đối phương lại có thể kiên trì được một tháng, coi như có thể khen ngợi nghị lực này được rồi.
Lúc này Lý Phàm mới gật đầu nói: “Đã có nghị lực như vậy thì hãy dẫn bọn họ vào đây đi.”
Nghe vậy, Nam Phong gật đầu, trong lòng thầm suy nghĩ, quả nhiên đề mục của sư phụ liên quan đến áo nghĩa của thiên địa, căn bản không có người nào có thể phá giải được, mục đích của sư phụ là qua đó để kiểm tra xem người nào có nghị lực mà thôi.
Nàng bước lên mở rộng cửa, thấy hai người Thanh Trần và Độc Cô Ngọc Thanh.
“Sư phụ cho các ngươi đi vào.”
Nàng nhẹ nhàng lên tiếng.
Nghe vậy, Độc Cô Ngọc Thanh và Thanh Trần lập tức cảm thấy vô cùng vui mừng.
Được đi vào, như vậy chứng tỏ đã có cơ hội bái sư rồi.
Cho dù không bái sư được, có thể gặp được nhân vật bậc này cũng là một loại cơ duyên vô thượng rồi.
Lúc này bọn họ cung kính đi theo Nam Phong, đi vào bên trong tiểu viện.
“Sư phụ, bọn họ tới.”
Nam Phong nói với Lý Phàm.
Ánh mắt của Độc Cô Ngọc Thanh và Thanh Trần đều tập trung ở trên người của Lý Phàm, trong mắt của hai người đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Nhân vật vô thượng cực kỳ kinh khủng kia lại là một vị thanh niên có khí chất xuất trần như vậy hay sao?
Có điều, hai người cũng lập tức hiểu rõ.
Độc Cô Ngọc Thanh thầm nghĩ: “Mặc dù nhìn vị tiền bối này trẻ tuổi, nhưng chắc chắn là một nhân vật khủng bố đã trải qua rất nhiều năm tháng.”
Thanh Trần thầm nghĩ: “Đối với nhân vật như thế này, căn bản trường sinh bất lão cũng không coi là cái gì cả.”
Hai người càng cảm thấy cung kính đối với Lý Phàm.
“Vãn bối Thanh Trần Không Minh Tự, bái kiến tiền bối.”
Thanh Trần lên tiếng, vẻ mặt vô cùng thành khẩn, nói: “Vãn bối một lòng hướng đạo, khẩn cầu tiền bối thu nhận vãn bối.”
Độc Cô Ngọc Thanh cũng lập tức lên tiếng nói: “Vãn bối Độc Cô Ngọc Thanh, đến từ Độc Cô Gia, vãn bối vô cũng ngưỡng mộ tiền bối, vừa nãy đã nhìn thấy bốn chữ Vô Nhị Nhàn Đình của tiền bối, càng cảm thấy khâm phục, mong rằng có thể đi theo ở bên người của tiền bối, học được đạo này.”
Lý Phàm đánh giá hai người một lần.
Thái độ đều rất thành khẩn, hơn nữa có thể chống đỡ ở bên ngoài lâu như vậy, cũng đủ để chứng minh tâm trí kiên định.
Chẳng qua Lý Phàm cảm thấy hơi khó hiểu.
Hắn không thể làm gì khác đành hỏi lại một câu: “Độc Cô Ngọc Thanh đúng không? Cho nên, ngươi đến đây bái sư vì muốn học tập thư pháp?”
Thư pháp?
Nhưng hắn lập tức nhận ra, đúng vậy, thư pháp, không phải lúc nãy bản thân hắn đã cảm nhận được kiếm đạo vô thượng ẩn náu ở trong thư pháp của vị tiền bối này hay sao?
Cho nên tiền bối nói đến thư pháp, thực ra chính là kiếm đạo.
Hắn vội vàng gật đầu nói: “Vãn bối đam mê đạo này.”
Được rồi, Lý Phàm cũng gật đầu, có thể dạy được cái này.
Hắn nhìn về phía Thanh Trần nói: “Còn ngươi? Ngươi chính là một tăng nhân, từ trước đến nay ta không bái thần bái phật, không đi vào miếu thờ… Từ trước đến nay ta cũng không tin vào A Di Đà Phật.”
Nghe vậy, trong lòng của Thanh Trần nổi lên sóng gió động trời.
Nếu như người bình thường nói gặp phật không bái thì thật có lỗi, nhưng đối với nhân vật khủng bố như vậy mà nói gặp phật không bái, chỉ sợ cũng có ý nghĩa, đối với hắn mà nói, căn bản phật cũng không là gì cả.
Hơn nữa hắn còn gọi thẳng tên Phật A Di Đà.
A Di Đà Phật chính là Phật Tổ của vạn giới, ngay cả ở trên Tiên Vực cũng là một tồn tại vô thượng.
Hơn nữa, Thanh Trần còn biết được một ít chuyện bí ẩn, ngay cả ở trong Tiên Giới thì Phật A Di Đà cũng là một cái tên kiêng kị, người bình thường không dám không nghe theo.
Thế nhưng bây giờ vị này lại nói ra một cách bình thản như thế, rõ ràng vô cùng tùy ý.
Lẽ nào, đối phương lại có thể bình thản đàm luận tồn tại của tổ tiên của vạn Phật.
Thật là quá đáng sợ.
Đồng thời, trong lòng của hắn cũng lo lắng, vô cùng khẩn trương.
Khó khăn lắm mới gặp được vị tiền bối này, lẽ nào mất đi cơ hội tốt hay sao?
Không!
Đây đã là cơ hội cuối cùng của hắn rồi…
“Sư phụ, ta nuôi cá rồi.”
Lúc này, Long Tử Hiên cũng đi đến, trong tay cầm bát mồi ăn, hành lễ với Lý Phàm.
“Đi thôi.”
Lý Phàm mỉm cười.
Thanh Trần do dự, chợt trong lòng có cảm giác, nhìn thoáng qua về phía Long Tử Hiên.
Không nhìn thì không lo, vừa nhìn, ánh mắt của hắn lập tức bị cái bát mồi ăn ở trong tay của Long Tử Hiên hấp dẫn.
Ầm!
Giờ phút này, trong mắt Thanh Trần rung động mạnh, trong đầu lóe lên một hình ảnh, trong lòng giật mình.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất