Chương 166: Ma Quân xuất thế. (1)
Ánh mắt của Thanh Trần trở nên phức tạp: “Long sư huynh, Lục sư huynh là kỳ tài ngút trời, nhưng Tử Lăng sư tỷ và Nam Phong sư tỷ còn đáng sợ hơn, có lẽ chúng ta nên cảm thấy may mắm, trận chiến lần trước sư phụ không phái hai người bọn họ đối chiến với Thần Kiếm Tông và Thánh Địa La Phù…”
Lúc mọi người ăn cơm, bọn họ bỗng nhiên cảm giác được khí tức của Nam Phong đang thay đổi ầm ầm.
Nhất thời, tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng được nhìn về phía Nam Phong.
Khí tức tiên đạo mênh mang, đạo vận vô cùng vô tận!
Nam Phong dừng một chút, lúc này mới bình tĩnh nói: “Xin lỗi các vị sư đệ, không khống chế tốt… Thành tiên rồi.”
Không khống chế tốt… Thành Tiên…
Nghe nàng nói như thế, mấy người Long Tử Hiên, Độc Cô Ngọc Thanh đều muốn khóc.
Không khống chế được nên đã thành tiên rồi.
Giọng điệu bình tĩnh của Nam Phong khiến đám người Long Tử Hiên, Lục Nhượng, Độc Cô Ngọc Thanh đều trố mắt.
Cái này cũng có thể...
Ăn cơm là thành tiên...
Yêu nghiệt, quả thật là yêu nghiệt.
“Ha ha, ta biết tỷ tỷ đã đến bước này từ lâu rồi, chỉ là vấn đề muốn hay không muốn thôi.”
Tử Lăng cười vô cùng vui vẻ, răng khểnh sáng lấp lánh.
“Xem ra, chúng ta phải cố gắng rồi!”
Độc Cô Ngọc Thanh và Thanh Trần đều thầm hạ quyết tâm!
...
Ngày tiếp theo.
Lý Phàm lấy bút mực, giấy Tuyên Thành từ trong thư phòng ra.
“Ngọc Thanh, ngươi muốn học thư pháp, thì phải luyện từ thứ cơ bản nhất!”
Lý Phàm lên tiếng, đám người Độc Cô Ngọc Thanh đứng bên cạnh, nghe Lý Phàm chỉ điểm.
Mặc dù Nam Phong, Tử Lăng không học thư pháp, nhưng ở trong đó cũng có ý nghĩa tham khảo rất tốt, cho nên bọn họ cũng vây xem.
“Mà trong thư pháp, nét đầu tiên cần phải luyện tập chính là chữ nhất!”
Lý Phàm lấy bút chấm đẫm mực, nhấc bút rồi đặt lên giấy Tuyên Thành.
Trong chốc lát tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, dường như đã nhìn thấy một vũ trụ mới sinh ra, một mảnh hỗn độn vô cùng.
Đầu bút di chuyển, vạch ra liền một mạch!
Rõ ràng mọi người nhìn thấy trong thiên địa thời hồng hoang, dường như có một luồng kiếm quang kinh thế tuyệt luân từ xưa nay chưa từng có, như thần điện Cửu Thiên, như Giang Hà cuồn cuộn, phá vỡ hết thảy hỗn độn!
Khai thiên!
Lập địa!
Đến khi nét bút cuối cùng của Lý Phàm dừng lại, sau đó nhẹ nhàng nhấc lên, thoáng chốc mọi người đã nhìn thấy vạn vật sinh trưởng, vạn linh tiến hóa, cả thế giới một mảng tươi tốt phồn vinh!
“Trời… Đây, đây là một kiếm khai thiên à!”
“Cho dù không hiểu thư pháp, cũng có thể cảm nhận được kiếm ý tuyệt luân từ xưa nay chưa từng có, dường như đã xuyên thời gian, xuyên qua trường giang mà đến...”
“Uy thế khai thiên lập địa, ngay cả hồng hoang hỗn độn cũng vì nó mà tan...”
Đám đệ tử không khỏi khiếp sợ vô cùng.
Mà Độc Cô Ngọc Thanh lại nhìn chăm chú vào chữ Nhất trên giấy Tuyên Thảnh hơn!
Giấy trắng mực đen.
Hắn lại nhìn thấy đại đạo mới sinh, nhìn thấy hồng hoang phân tán, nhìn thấy khai thiên lập địa.
Một kiếm này, vô địch!”
“Một kiếm khai thiên, chém vỡ hồng hoang... Sư tôn rốt cuộc là người thế nào...”
Hắn lẩm bẩm.
Lý Phàm liếc nhìn biểu cảm của các đồ đệ xung quanh, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.
Ban đầu trên thư pháp chỉ một chữ Nhất như vậy, không biết hắn đã khổ luyện trong bao lâu.
Nhưng nếu chữ Nhất này thật sự đạt đến cảnh giới thì có thể tiến dần từng bước.
“Ngươi tự luyện tập đi, nếu đủ thiên phú, có lẽ một hai tháng là luyện được.”
Lý Phàm lên tiếng.
Nhưng trong mắt Độc Cô Ngọc Thanh lại là cay đắng.
Một hai tháng ư?
Một hai tháng sợ là ngay cả hình mình cũng không sờ được, bởi vì thực sự có quá nhiều thứ ẩn chứa ở bên trong chữ Nhất này.
Trong mắt sư tôn, sợ là chỉ có tư chất vạn giới khó tìm mới có thể coi là đủ thiên phú nhỉ.
Nhưng hắn vẫn gật đầu thật mạnh, nói: “Sư tôn yên tâm, đệ tử nhất định sẽ dốc hết sức!”
Lý Phàm gật đầu, quay sang nhìn Thanh Trần.
“Chuyện quét sân thì sao, thực ra thì phần lớn ai cũng biết làm, nhưng cũng có thể nói, phần lớn người cũng không biết làm.”
Lý Phàm tiện tay cầm một cây chổi lên, thuận tay quét một cái!
Thoáng cái, mọi người như nhìn thấy đại đạo lưu chuyển, thiên địa biến đổi!
Hư không vạn trượng gần như đều run rẩy vì lần quét qua này.
“Nền đất này đã sạch chưa? Nhìn thì sạch rồi, nhưng chỉ là nhìn mà thôi.”
Lý Phàm chỉ dưới đất, nói: “Mục đích của quét sân là không nhuốm bụi trần, dù đất bùn cũng như gương sáng, đó cũng là một loại hưởng thụ vô cùng hiếm có.”
Nghe vậy, đạo tâm của Thanh Trần càng thêm rung động.
“Không hổ là một vị Cự Phật không cách nào tưởng tượng, mấy lời sơ sài ẩn chứa thiền lý sâu sắc… Ý của tiền bối là, quét sân không thể dùng mắt nhìn, mà là dùng tâm để nhìn!”
“Tiền bối để ta quét, căn bản không phải sân, mà là tâm của ta… Đất bùn cũng như gương sáng, đột nhiên ta đã hiểu cái gì gọi là Tâm là Minh Kính Đài rồi, một câu của Lý tiền bối thật sự đã đánh thức ta!”