Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 169: Đứng đầu Tiên Vực. (1)

Chương 169: Đứng đầu Tiên Vực. (1)


“Ma Quân… Chỉ sợ rằng người ẩn cư ở đây là một vị đại năng Tiên Giới!”
“Tiêu rồi, chúng ta đi nhầm vào hang cọp rồi…”
Hắn ta xót xa lên tiếng!
Ma tộc sinh trưởng trong Ma Vực, trước nay nước lửa bất dung với Tiên Vực!
Mấy kỷ nguyên gần đây, hai bên lại càng nhiều lần vượt qua Hải Vực cấm kỵ ngăn cách hai giới để giao chiến!
Bây giờ nguyên hồn của Ma Quân lại đụng phải một tên tiên giới đại năng…
Nhất định là xong đời rồi!
Nhưng cô gái lại suy nghĩ rồi nói: “Chúng ta vào trong!”
“Không được đâu Ma Quân, đây là nơi ẩn cử của tiên giới đại năng…”
Minh Thiên Bắc nói.
Nhưng cô gái lại trực tiếp nhảy khỏi lưng hắn ta: “Huyền Thiên Giới bé nhỏ, sao có thể có được nhân vật lớn như vậy? Có lẽ hắn vốn đang đợi ta cũng không chừng!”
Sau khi nàng ta nói xong thì bước lên gõ cửa: “Có ai ở đây không?”
“Ma Quân…”
Minh Thiên Bắc muốn bước lên, như chỉ là bước một bước lại phát hiện một khí tức khủng khiếp đột nhiên áp chế mình!
Hắn ta có tu vi đạt cảnh giới Huyền Ma… Vậy mà vào lúc này toàn bộ đều bị áp chế!
Giống như một người bình thường vậy!
Vẻ mặt hắn ta kinh hãi cực điểm, tiểu viện này đáng sợ quá rồi, chỉ mới bước một bước…
Thậm chí hắn ta nghi ngờ, chỉ cần thêm bước nữa mình sẽ tan thành mây khói!
Nhưng tại sao Ma Quân lại có thể đến gần?
Đúng, Ma Quân vừa tỉnh lại vẫn còn ở trạng thái linh hồn nhỏ, từ mặt ý nghĩa nào đó mà nói, nàng ta căn bản không được tính là một Ma tu!
Trong tiểu viện.
Trong lúc Lý Phàm rảnh rỗi, vừa uống trà vừa chỉ dạy cho các đồ đệ, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Nam Phong, đi xem thử.”
Lý Phàm lên tiếng.
Nam Phong lập tức đến bên cửa, mở cửa ra lại nhìn thấy một cô gái đứng bên ngoài, có chút nhút nhát.
Cô gái mặc y phục vải thô, sắc mặt có hơi nhợt nhạt.
“Muội muội, muội là ai? Đến đây làm gì?”
Nam Phong nghi ngờ hỏi.
“Tỷ tỷ, có người xấu đuổi theo bọn muội… Muội với bá phụ đang chạy nạn, người xấu muốn giết bọn muội.”
Cô gái nói chuyện mang theo vẻ sợ hãi.
Nam Phong nghe vậy, trong lòng không khỏi cảm động, nhìn ra bên ngoài lại nhìn một người đàn ông hói, đầu đầy mồ hôi, chật vật nhìn sang bên này!
Bây giờ Nam Phong đã là Tiên Nhân, cho nên nàng có thể nhìn ra người đàn ông hói này là một tu giả, hơn nữa khí tức vô cùng bất phàm!
“Tiểu muội muội, muội vào với ta trước!”
Nàng lập tức ôm cô gái lên, đi vào tiểu viện.
Lúc bước vào tiểu viện, trong đôi mắt to của cô gái lóe lên vẻ hoảng sợ.
Cây bàn đào kia hơi rủ xuống.
Gà mái đang mổ thóc hơi ngước mắt lên.
Đuôi cá chép trong hồ lắc lư.
Cô gái ngẩn ra, tiếp theo đó trong đôi mắt to long lanh, bị dọa khóc ngay tại chỗ!
“Hu hu… Không phải muội cố ý xông vào… Muội không phải người xấu, cầu xin mọi người… Muội sợ…”
Nàng lẩm bẩm, sợ hãi nhìn mọi thứ trong tiểu viện…
Nơi này rốt cuộc là nơi nào thế…
Sao lại nhiều thứ khiến người khác sợ hãi đến vậy, cái này còn mạnh hơn cái kia!
Nàng thật sự sợ rồi!
Mà lúc này, cuối cùng Lý Phàm cũng lên tiếng: “Nam Phong, xảy ra chuyện gì thế?”
Giọng nói này vang lên, cô gái lập tức cảm giác được nỗi đáng sợ khi bị thứ khủng khiếp nhìn chằm chằm kia đã biến mất, nàng lau nước mắt nhìn qua, chỉ thấy một thanh niên đàng ngồi bên bàn đá.
Đây, chính là chủ nhân của nơi này sao?
Trong đôi mắt ứa nước của nàng lập tức tràn đầy vẻ tò mò!
Trẻ như vậy, nhưng lại có thể có nhiều thứ khủng khiếp như vậy đi theo…
Không thể tưởng tượng!
E rằng là một vị trùm viễn cổ, trong lòng cô gái suy nghĩ.
Nam Phong nói: “Sư tôn, cô bé này gõ cửa, nói là có người đuổi giết muội ấy và bá phụ… Ta thấy muội ấy chỉ là một người bình thường nên đưa muội ấy vào trước.”
Nói rồi để cô gái xuống.
Lý Phàm nghe vậy thì không khỏi liếc nhìn cô gái.
Mặc y phục vải thô, nhưng da thịt mềm mịn!
Chứng minh đối phương cố ý mặc thành như vậy để cải trang!
Da dẻ trắng bệch, xem ra là còn mắc bệnh!
Vả lại còn bị người ta đuổi giết.
Trong lòng Lý Phàm chợt nghĩ đến, cô gái này không chừng là tiểu thư nhà giàu nào đó, chỉ vì trong nhà xảy ra chuyện, cho nên chỉ đành cải trang như vậy để để trốn đuổi giết của kẻ thù!
Trong tiểu thuyết đều viết vậy mà!
Có điều, dù cô gái này là ai, mình cũng phải cứu trước, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp!
“Cô ấy không phải người bình thường gì cả.”
Lý Phàm nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Có điều, nếu đã vào đây thì cứ ở lại trước đi.”
Nghe vậy, trong lòng cô gái cũng ngạc nhiên, quả nhiên không hổ là trùm viễn vổ không thể tưởng tượng, hắn đã nhìn ra thân phận thật của nàng rồi…
Nhưng, hình như đối phương không để ý thân phận của nàng… Ngược lại trông rất hiền hòa!
Đôi mắt to của nàng lập tức nhấp nháy, đột nhiên ngoan ngoãn bước lên: “Đa tạ…tiền bối.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất