Chương 171: Mục đích của cao nhân. (1)
Lúc này.
Huyền Thiên Giới, bên ngoài biên giới biển sương mù huyền hoàng thần bí.
Có hai luồng ánh sáng lao nhanh đến.
Không bao lâu, hai người trung niên mặc y phục vải đay đã xuất hiện từ sớm.
Hiển nhiên chính là Vu Trầm Băng và Vương Xuyên!
“Thế nào rồi! Thăm dò rõ được thân phận ở Nam Vực kia chưa?
“Là Ma tu kia à?”
Mọi người vây lại, ùa nhau lên tiếng.
Vu Trầm Băng gật đầu, nói: “Như đã đoán, người ở Nam Vực của Huyền Thiên Giới chính là Ma tu Minh Thiên Bắc ba trăm năm trước hạ giới của Thánh Vân Thành Tiên Vực!”
“Hơn nữa, tu vi hiện tại của người này, ít nhất cũng thuộc cảnh giới Huyền Tiên đỉnh phong!”
Nghe vậy, vẻ mặt mọi người đều cứng đờ.
“Huyền Tiên đỉnh phong… Chúng ta căn bản không phải đối thủ của hắn, trừ phi tìm được cao thủ có cùng đẳng cấp, hơn nữa để bảo đảm, không thể chỉ phái một người!”
“Đúng, đáng tiếc, thực thể của Huyền Thiên Giới này không đủ, nếu Thiên Tiên đến sẽ thêm loạn, nếu không thì trực tiếp để Thiên Tiên đến...”
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta nên lập tức thông báo phân chia.”
Mọi người rối rít nói.
Nhưng trên mặt Vu Trầm Băng chỉ lộ ra nụ cười lạnh lùng.
“Cần gì phải phân chia ra tay?”
Hắn ta lạnh lùng nói: “Bây giờ nếu đã tra rõ thân phận của người này, chỉ cần để Thánh Vân Thanh của Bắc Tiên Vực biết được Mu tu năm đó đã trộm Thiên Hồn Châu của Thiên Hông Tông đang trốn ở đây, tự nhiên bọn họ sẽ ra tay!”
“Mượn đao giết người được đó.”
“Ta sẽ lập tức truyền âm cho Trần Vân, để hắn phân tán thông tin ra ngoài!”
...
Sơn thôn nhỏ.
Đã đến giờ ăn tối.
Một đám đệ tử sớm đã ngồi ngay ngắn, chờ ăn cơm tối.
Nam Phong và Tử Lăng thì bận rộn trong bếp rất lâu, mang đồ ăn lên, một bàn đồ ăn thơm phức.
Mọi người trực tiếp dùng bữa.
Cô gái ngồi bên cạnh Lý Phàm, nàng nhìn cảnh này thì cũng ngạc nhiên.
“Thánh dược… Cho dù trong ma điện cũng chỉ có thể ăn một lần...”
Trong lòng nàng lẩm bẩm.
Lý Phàm gắp một đũa thức ăn vào bát nàng, cười nói.”
“Muội như đã lâu chưa từng ăn đồ ăn giống vậy thế, mau ăn chút đi, muội còn phải phát triển cơ thể đấy.”
Đứa trẻ này chạy nạn lâu như vậy, chắc chắn là bữa no bữa đói.
Nếu đã thu nhận nàng, đương nhiên Lý Phàm phải cho nàng sống tốt một chút.
“Hắn nhìn ra thân phận của ta, biết ta đã ngủ say ngàn năm, hơn nữa cố ý chuẩn bị thánh dược, giúp ta lớn lên...”
Trong lòng cô gái lẩm bẩm, do dự một lúc rồi nhìn Lý Phàm, nói: “Ca ca… Tại sao huynh lại tốt với ta như vậy?”
Nàng nói xong, giọng trẻ con lại hơi run lên.
Là ngươi bảo ta gọi ngươi là ca ca đó… Không phải ta không tôn kính ngươi...
Trong đầu nàng tràn đầy suy nghĩ như thế.
Mà ý trong lời nói của nàng đương nhiên cũng đang hỏi một cách uyển chuyển, rốt cuộc vị tiền bối này có ý gì với mình...
Nhưng Lý Phàm chỉ mỉm cười, nói: “Bởi vì muội vẫn là một đứa trẻ.”
Hắn ngừng lại, nói: “Thời gian này muội cứ ở yên chỗ này đi, không cần lo lắng… Ta biết trước đây muội đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng có những quá khứ nên quên đi, nếu có thể thì cứ coi nơi này là nhà, làm lại từ đầu cũng tốt.”
Hắn đang an ủi cô gái nhỏ.
Dẫu sao đối phương chỉ mới là một đứa trẻ, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chắc chắn trong nhà đã gặp đại nạn, lại bị người ta đuổi giết… Ký ức thơ ấu này rất dễ ảnh hưởng đến sự trưởng thành sau này của nàng.
Lý Phàm hy vọng nàng không cần lo lắng sợ hãi, quên đi hết những ký ức đau khổ trước đây, có thể sống vui vẻ.
Nhưng, cô gái lại ngẩn ra.
Bởi vì mình chỉ là một đứa trẻ...
Xem ra thân phận và quá khứ của mình, căn bản không qua mắt được vị tiền bối này, hắn đã biết rõ tất cả!
Mà bảo mình quên đi quá khứ, là muốn mình quên đi tất cả của Cửu Thánh Ma Quân sao?
Làm lại từ đầu?
Ý này, đối phương muốn đắp nặng lại cuộc đời của mình ư?
Cô gái suy nghĩ, nàng càng nghĩ càng thấy hình như vị tiền bối này muốn thay đổi cuộc đời của mình, để mình từ bỏ mọi thứ của Ma tộc?
Nàng cảm thấy bản thân hoàn toàn không nhìn thấu được vị tiền bối này.
Rốt cuộc mục đích của cao nhân này là gì?
Nàng không rõ, ở trạng thái linh hồn nhỏ, nàng vừa trẻ con vừa thành thục… Thứ muốn có không nhiều đến vậy, nhưng nàng hiểu, bây giờ chắc hẳn mình đã rơi vào bẫy của vị cao nhân này rồi!
Nàng chỉ có thể im lặng, gật đầu: “Muội nghe… Theo ca ca.”
Ở trước mặt vị tiền bối này… Bổn Ma quân nhất định phải ngoan ngoãn trước, tuyệt đối không thể chọc giận đối phương!
Trong lòng nàng thầm nói.
Lý Phàm mỉm cười, giơ tay xoa tóc cô gái, nói: “Muội tên gì?”
Cô gái đang định nói hai chữ Cửu Thánh, nhưng đột nhiên nhớ ra, vừa nãy Lý Phàm bảo mình quên đi tất cả...
Sau đó nàng chớp chớp mắt, nói: “Ca ca... muội đã quên tên trước đây rồi, huynh có thể đặt cho ta một cái tên không?”