Chương 173: Tĩnh dạ tứ. (1)
(Tĩnh Dạ Tứ: Bài thơ của Lý Bạch)
“Tin tức chính xác không?”
Một giọng nói già nua khàn khàn truyền ra từ bên trong đại điện.
Lão già mặc áo bào màu xám nói: “Khởi bẩm điện chủ, tạm thời thì không biết, nhưng ta nghĩ rằng không có lửa thì làm sao có khói được…”
“Phái người xuống hạ giới điều tra rõ chân tướng, sau đó giải quyết.”
Giọng nói ở bên trong đại điện lại tiếp tục vang lên.
Lão già mặc áo bào màu xám gật đầu nói: “Ta lập tức phái người đi.”
Lão ta lập tức xoay người rời đi.
Không lâu sau, lão già mặc áo bào màu xám triệu tập các đại trưởng lão của Thiên Hồn Tông đến.
Lão ta nói tin tức cho các đại trưởng lão.
“Cái gì? Ẩn náu ở Huyền Thiên Giới?”
“Ta nhớ vị cách của Huyền Thiên Giới chỉ là Huyền Tiên, không nghĩ ra hắn ta có thể ẩn náu ở nơi nào được…”
“Chúng ta nên lập tức phái người xuống hạ giới, chí bảo của tông môn chúng ta đã biến mất ba trăm năm, chuyện này cũng sinh ra ảnh hưởng bất lợi đối với chuyện tu hành của các cường giả ở trong tông môn…”
Tất cả các trưởng lão đều lên tiếng!
Lão già mặc áo bào màu xám cũng nói: “Tông chủ đã phân phó, trước hết phái một người xuống phía dưới để kiểm chứng chuyện này rồi hãy nói sau.”
“Dù sao trước khi chưa xác định được chuyện này là thật hay giả, nếu như phái quá nhiều cường giả xuống hạ giới thì sẽ phải trả một cái giá quá lớn.”
Mọi người cũng đều gật đầu.
“Ta sẽ phái đệ tủ thân truyền Hạ Đồng Khứ, tu vi của hắn ta vừa vặn đang ở cảnh giới Tiên Nhân… Hạ giới phản phệ cũng không lớn.”
…
Đồng thời,
Nam Tiên Vực.
Đối với toàn bộ Tiên Vực, Nam Tiên Vực giống như một cái kết giới.
Nam Tiên Vực tiếp giáp với Cấm Kỵ Hải Vực, mà tất cả mọi người đều biết ở bên kia của Cấm Kỵ Hải Vực chính là Ma Vực.
Cường giả của Ma Vực muốn đi vào Huyền Thiên Giới thì cần phải đi qua Nam Tiên Vực trước.
Gần ba ngàn năm nay, Nam Tiên Vực vẫn đang ở trong chiến tranh.
Tiên Ma đại chiến, dù chỉ là chiến tranh cục bộ cũng đều có thể kéo dài đến mấy trăm năm, rất bình thường.
Chiến tranh ba ngàn năm khiến cho phân nửa Nam Vực đều sa vào vũng bùn của chiến tranh.
Ở bên trong Cấm Kỵ Hải Vực, sau khi mấy nhân vật khủng bố của Nam Vực ra tay, Nam Vực thiếu hụt chiến lực đỉnh phong, tràn đầy nguy cơ, lãnh thổ không ngừng rơi vào tay giặc.
Mà Tứ Đại Tiên Vực khác lại chẳng quan tâm đến sự sống còn của Nam Vực.
Từ một trăm năm về trước, Ma Quân đệ nhất đi ra từ bên trong lòng đất cấm kỵ của Tử Linh Hải, mạnh mẽ trở về, ma binh của hắn ta trải rộng toàn bộ vùng Nam Cương của Tiên Vực.
Trong trận đại chiến mấy tháng trước, Nam Tiên Vực gần như đã bị diệt vong.
Nhưng một tia kiếm ý khoáng cổ thước kim không biết đến từ đâu đã chém chết rất nhiều ma tướng.
Theo thống kê, dưới một kiếm kia, thậm chí Đại La Kim Tiên của Ma tộc cũng bị thương vong.
Đám Thái Ất Kim Tiên, Thiên Tiên thì chết vô số.
Còn có Ma Quân kinh khủng trong truyền thuyết ở bên trong Cấm Kỵ Hải Vực cũng không thể tự mình ra tay chống lại một kiếm kia.
Cũng bởi vì một kiếm kia bao phủ lên toàn bộ ma binh của Nam Tiên Vực, toàn bộ phải rút lui.
Đây chính là sự kiện lớn nhất của cả Nam Vực trong khoảng thời gian gần đây.
Lúc này, ở bên trong một tòa thành trì cổ xưa.
Một đám tiên tướng khoác áo giáp tiên binh ở trên người, áo giáp đã nhuộm vô số ma huyết.
“Ma binh thực sự rút lui.”
Trong đó, một nam nhân trung niên mặt hình chữ quốc đang nhìn về phía chiến trường Tiên Ma trống trải mênh mông ở phía trước, khẽ mở miệng, trong tay của hắn ta cầm một thanh đại kích, khí tức vô cùng phi phàm.
“Bởi vì một kiếm kia.”
“Đúng vậy, một kiếm có nguồn gốc từ Tiên Vương Nam Vực, Vô Cực Tiên Vương.”
“Bây giờ vẫn chưa thể xác định được là do Vô Cực Tiên Vương ra tay…”
Nhưng tiên tướng khác đều lên tiếng.
Nam nhân trung niên cầm đại kích ở trong tay đi qua trước mặt của mười tám người, nói: “Ít nhất phải là cấp bậc Tiên Quân mới có thể có kiếm đạo kinh khủng tuyệt luân như thế.”
“Có lẽ thực sự là Vô Cực Tiên Vương mới có thể tạo thành, nhưng cho dù như thế nào, ít nhất cũng có thể nói rõ đối phương tình nguyện trợ giúp Nam Tiên Vực.”
“Ta ra lệnh cho các ngươi quay trở về, đi tìm kiếm nơi phát ra một kiếm kia.”
“Nam Tiên Vực chúng ta… Nhất định phải có một vị Tiên Quân mới có khả năng duy trì sự hòa bình của Nam Vực.”
Giọng nói của nam nhân trung niên cầm đại kích trong tay vô cùng trầm trọng.
Trước mặt hắn ta, mười tám tiên tướng kiên cường đều nghiêm túc gật đầu.
“Nếu như chúng ta không thể tìm thấy được vị này, tuyệt đối sẽ không quay trở về.”
Bọn nhọ quyết tâm hét lên.
…
Huyền Thiên Giới.
Nam Vực.
Trong sơn thôn nhỏ.
Trong tiểu viện yên bình, vốn dĩ là một tiểu viện có chút cô quạnh trống vắng, bởi vì những đệ tử này đến đây mà trở nên sức sống bừng bừng.