Chương 174: Tĩnh dạ tứ. (2)
Lục Nhượng đang cày ruộng, đầu đầy mồ hôi.
Long Tử Hiên đang quan sát cá, giống như hóa đá.
Thanh Trần đang quét rác, cẩn thận tỉ mỉ.
Độc Cô Ngọc Thanh đang luyện tập thư pháp, vô cùng tập trung.
Nam Phong đang đánh đàn, thư thái linh hoạt.
Tử Lăng đang vẽ tranh, nhìn không chớp mắt.
Lý Phàm đang uống trà, hết sức thỏa mãn.
“Tâm Ninh, muội mới tám tuổi, ở tuổi này không thể bỏ bê bài tập, nhưng ở trong sơn thôn nhỏ này không có người nào có thể dạy muội được, ta sẽ dạy muội học, được không?”
Lý Phàm uống một ngụm nước trà, mỉm cười hỏi.
Không thể gây trở ngại cho một đứa bé như thế được.
Tâm Ninh nghe thấy vậy liền gật đầu nói: “Cám ơn đại ca ca.”
Lý Phàm liền lên tiếng nói: “Tốt, ta sẽ dạy muội ngâm thơ trước.”
Hắn đứng dậy, đi đến bên cạnh Độc Cô Ngọc Thanh, Độc Cô Ngọc Thanh lập tức chủ động đứng sang bên cạnh.
Nhìn thấy Lý Phàm muốn viết gì đó, ngay lập tức các đệ tử đều vây xung quanh.
Đối với bọn họ, mỗi lần Lý Phàm thi triển đại đạo đều là một loại trùng kích, có thể nhanh chóng nâng cao khả năng lý giải đại đạo của bọn họ.
Lý Phàm nhấc bút, ngòi bút thấm đẫm mực nước, rơi vào trên tờ giấy lớn.
Ngân câu thiết họa, viết liền một mạch!
Chỉ một thoáng chốc, tất cả mọi người cảm giác trời đất như rung chuyển, giống như sông dài đang chảy trôi theo năm tháng, hồng trần đang thay đổi.
Sau khi Lý Phàm nhấc bút, trên tờ giấy lớn đã xuất hiện một bài thơ:
Tĩnh dạ tứ
Sàng tiền minh nguyệt quang
Nghi thị địa thượng sương
Cử đầu vọng minh nguyệt
Đê đầu tư cố hương
(Dịch thơ:
Cảm nghĩ trong đêm thanh tĩnh
Đầu giường ánh trăng rọi
Ngỡ mặt đất phủ sương
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng
Cúi đầu nhớ cố hương)
Nhìn thấy bài thơ này, đầu óc của tất cả mọi người ở đây đều rung động mạnh.
“Chỉ mới liếc mắt nhìn mà ta cũng cảm giác được dường như có một tồn tại bất diệt đang ngắm nhìn thời gian chảy dài, đang than thở, đang buồn bã…”
Long Tử Hiên lẩm bẩm.
“Kiếm ý thật mạnh mẽ… Khác hoàn toàn với một kiếm khai thiên lúc trước, kiếm ý lần này tràn ngập cảm giác thương cảm tịch mịch, như Trường Giang và Hoàng Hà cuồn cuộn không ngừng, khiến cho lòng người sinh ra sự đồng cảm… Sư phụ đang muốn nói cho ta biết, từ trước đến nay kiếm chưa từng quyết tuyệt, còn có tình cảm nhân tâm ở trong xương tủy hay sao?”
Dường như Độc Cô Ngọc Thanh suy nghĩ điều gì đó.
“Ồ, bài thơ này cũng đẹp quá đi mất, đọc thật duyên dáng, hơn nữa, dường như ta cảm giác được có một bức tranh ở bên trong đó, tranh ở trong thơ… Sư phụ thật tài giỏi, thật tài giỏi! A a a!”
Hai má Tử Lăng đỏ bừng, dường như đã phát hiện ra một loại đại đạo họa tác mới.
Hai mắt của nàng sáng lấp lánh nhìn về phía Lý Phàm.
“Rốt cuộc sư phụ đã trải qua những chuyện gì? Phía sau dáng vẻ hào hiệp tùy ý của hắn đã cất giấu những tỏn thương nặng nề nào đó hay sao? Có phải dưới sự mạnh mẽ của hắn là một sự đau khổ khôn xiết?”
Nam Phong lẩm bẩm, nàng cảm nhận được một cảm giác thương cảm sâu sắc ở bên trong bài thơ này… Lần đầu tiên, trong ánh mắt của nàng nhìn về phía Lý Phàm lại ẩn chứa một loại cảm xúc khác bên cạnh sự sùng bái.
Mà ngay cả Tâm Ninh, lúc này đôi mắt của nàng cũng mở thật to.
Đây là cái gì?
Đây có phải là chữ gì đâu, rõ ràng đây chính là một loại tiên đạo vô thượng.
Nàng giật mình, nếu như bức thư pháp này xuất hiện ở Tiên Vực, thậm chí là Ma Vực thì cũng có thể khiến cho Tiên Quân, Ma Quân đại chiến.
Nếu như bản thân đã từng ở cảnh giới Ma Quân đỉnh phong mà có thể nhìn thấy được bức thư pháp như thế này, nói không chừng đã có cơ hội lớn đột phá đến cảnh giới Bất Diệt Chi Vương rồi…
Nhưng mà vị đại ca ca này chỉ tùy tiện viết ra mấy chữ, hơn nữa lại không hề sợ người khác nhìn thấy.
Lý Phàm không nhận ra được điều đó, sau khi viết xong bức thư pháp, quay đầu nhìn về phía Tâm Ninh rồi nói: “Muội có thể đọc được chữ hay không?”
Tâm Ninh nghe vậy thì mờ mịt lắc đầu.
Nàng chính là Ma Quân, sinh sống ở trong Ma Vực, cả đời rất ít khi đặt chân đến Tiên Vực thì làm sao có thể nhận ra được những chữ này chứ?
Hơn nữa, với tư cách tiên giả, sau khi đến một cảnh giới nhất định, chỉ cần sử dụng thần niệm lướt qua thì có thể hiểu rõ tất cả các loại ngôn ngữ, căn bản không cần phải học tập.
Lý Phàm thấy thế, trong lòng cũng cảm thấy may mắn, may mắn hắn chính là một người có trách nhiệm, bằng không chẳng phải đã làm chậm trễ thời điểm tốt nhất để học tập của một đứa trẻ rồi hay sao?
“Đến đây, ta dạy chữ cho muội.”
Lý Phàm treo bài thơ lên, lại cầm một cây giáo tiên đến, chỉ vào thơ nói:
“Sàng tiền minh nguyệt quang”
Tâm Ninh ngoan ngoãn ngồi xuống, giống như một nữ hài ngoan ngoãn, học theo nói: “Sàng tiền minh nguyệt quang.”
Lý Phàm nói: “Nghi thị địa thượng sương.”
Tâm Ninh cũng nói: “Nghi thị địa thượng sương.”
…