Chương 217: Đại Thế Giới mới.
“Địa Linh Giới… Đã bị dung nạp, mất đi tính tự chủ, bây giờ Địa Linh Giới chỉ được coi là một cái châu của thế giới mới… Địa Linh Châu?”
Một lão già lẩm bẩm, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
“Trưởng lão… Bây giờ nên làm gì?”
Mà trong lòng của Dương Nguyên Thiên đã nảy sinh ra sự sợ hãi.
Chuyện này thực sự quá đáng sợ, không ngờ đại trận dung giới lại có thể mất đi hiệu lực, cơn lốc diệt thế lại biến mất, một trăm thế giới bị Huyền Thiên Giới cướp giật, biến thành một bộ phận của nó.
Nếu như để cho Phân Đường biết được, nếu như để cho tông môn biết được… Chỉ sợ toàn bộ người của phân đà bọn họ đều phải chết!
Lúc này Tống Thành Chu đang ở trên không trung, mắt nhìn xuống mặt đất mênh mông vô tận kia, sắc mặt hết sức âm u, nhưng vẫn trầm giọng nói:
“E rằng sự lo lắng của ngươi là sự thật.”
“Chắc chắn một giới này có liên quan đến Thiên Giới Đệ Nhất ở trong truyền thuyết, hơn nữa, chắc chắn cũng tồn tại đồ vật cấm kỵ.”
“Đây mới chính là nguyên nhân mà đại trận dung giới thất bại.”
Vẻ mặt của mọi người đều nghiêm túc.
“Bây giờ chúng ta chỉ có một con đường.”
“Đi Huyền Thiên Giới, khống chế Huyền Thiên Giới.”
“Chỉ có như vậy thì chúng ta mới có khả năng ăn nói với Phân Đường, an nói với tông môn.”
Tống Thành Chủ lên tiếng.
Mọi người đều hai mặt nhìn nhau.
“Trưởng lão, e rằng bây giờ Huyền Thiên Giới có một tồn tại quỷ dị khó lường…”
Có người do dự.
“Chưa chắc.”
Tống Thành Chu nói: “Có thể thu nạp một trăm thế giới, chuyện này chỉ có thể chứng minh rằng Huyền Thiên Giới rất đặc biệt, cũng không thể chứng minh Huyền Thiên Giới cất giấu một cao thủ gì cả.”
“Ngược lạu ta cho rằng đây chính là một cái cơ hội.”
“Nếu như có thể thay tông môn, thay Tiên Quân nắm trong tay một bộ phận của Thiên Giới Đệ Nhất, chắc chắn Tiên Quân sẽ rất vui mừng.”
Lão ta khẽ vươn tay, lộ ra một nụ cười lạnh lùng, nói: “Hơn nữa, có vật ấy ở đây, cho dù chúng ta không có địch lại thì cũng không có ai có thể làm bị thương chúng ta được.”
Đó là một cái bình màu bạc.
Thấy vậy, tất cả mọi người đều sợ hãi.
Lúc nãy chính cái bình này đã bảo vệ mọi người, để cho bọn họ không bị thương.
“Vật ấy, cùng món thánh khí đó…”
“Là vật mô phỏng của món thánh khí đó?”
“Cảm giác còn kinh khủng hơn cả cái bình màu đen dùng để bắt Cây Thế Giới.”
Tống Thành Chu cười lạnh lùng một tiếng, nói: “Vật này ẩn chứa đạo tắc của thánh khí.”
Đạo tắc!
Nghe vậy, tất cả mọi người đều hết sức chấn động!
“Cho nên có đồ vật này ở đây, nếu như thật sự có đồ vật cấm kỵ thì cũng không cần phải sợ hãi nữa.”
“Đúng vậy.”
“Pháp khí có thể ẩn chứa đạo tắc của thánh khí thì ngay cả Thái Ất Kim Tiên Đến cũng không cần phải sợ.”
Có cái bình màu bạc này khiến cho tất cả bọn họ đều sinh ra một lòng tin chưa từng có.
“Đi theo ta! Đi Huyền Thiên Giới, giết chết sinh linh của thế giới đó, khống chế Cây Thế Giới!”
Tống Thành Chu vung tay lên.
Ngay lập tức, vô số cao thủ đều biến mất tại chỗ.
…
Rất nhanh.
Huyền Thiên Giới.
Bây giờ đối với thế giới mới thì sử dụng tên gọi Huyền Thiên Châu sẽ thích hợp hơn.
Đoàn người xuất hiện ở bên trên bầu trời này.
“Trưởng lão Tang Đạc, ngươi đã từng đến đây, ngươi có biết vùng đất cấm kỵ ở đâu không?”
Nguyên Dương Thiên hỏi.
Tang Đạc do dự một chút, nhưng vẫn khẽ cắn môi nói: “Đi theo ta.”
Lão ta dẫn đường, không lâu sau các cường giả đã đến bên ngoài dãy núi Thương Ly, trước sơn thôn nhỏ.
Ở phía trước, sơn thôn nhỏ bình thường yên bình xuất hiện ở trước mắt của mọi người.
“Đây, đây là nơi nào? Vì sao ta lại có cảm giác dường như thực sự đối mặt với một vùng đất cấm kỵ?”
Một cường giả cấp Thiên Tiên khác sợ hãi lên tiếng.
“Ta cũng cảm thấy áp lực, nơi này… Vô cùng đáng sợ.”
Một Kim Tiên khác đi cùng Tống Thành Chu cũng nhỏ giọng thì thào.
Ngược lại một số Huyền Tiên lại không có cảm nhận quá lớn.
“Tống trưởng lão, nơi này thực sự vô cùng quỷ dị… Ta cảm giác giống như đang đối mặt với một thế giới kinh khủng… Nhất định phải tiến công hay sao?”
Mà lúc này, ngay cả Dương Nguyên Thiên cũng cảm thấy đáng sợ.
Có chút muốn rút lui.
Trong đôi mắt già nua của Tống Thành Chu lộ ra vẻ ngưng trọng, nói: “Chúng ta không thể lui.”
“Nếu như ở đây thực sự là một vùng đất cấm kỵ… Càng phải dò xét, nếu không sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch lớn của Tiên Quân.”
Lão ta lẩm bẩm, bước lên một bước, giận dữ hét lên: “Sâm La Thánh Tông đến đây ước chiến.”
“Người ở trong thôn đều lăn ra đây cho ta, bằng không hôm nay sẽ không tha cho một tên nào.”
Lão ta giận dữ hét lớn.
Âm thanh vang vọng cả sơn thôn nhỏ.
…
Trong sơn thôn nhỏ.
Triệu nhị đại gia đang nằm phơi nắng trên ghế thái sư ở cổng thôn, vừa chợp mắt đã cảm giác được.
Đột nhiên, ông nghe ở bên ngoài có người đang kêu to.
Lập tức đã đánh thức ông dậy.