Chương 218: Khiêu chiến thôn của bọn ta?
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Nhị đại gia dụi dụi mắt, đứng lên, nhìn về phía cổng thôn.
Chỉ thấy bên ngoài có mấy chục người đang đứng.
Vẻ mặt của những người đó khác nhau, mặc quần áo khác nhau, trong tay của bọn hắn lại cầm những đồ vật kỳ lạ.
Có đao kiếm, có cái gương, còn có cái khiên nữa…
Một người cầm đầu, trong tay lại cầm một cái bình?
Đây là tình huống gì? Nhị đại gia mơ hồ rồi.
Mà giờ phút này.
Đám người Sâm La Thánh Tông cũng đều nhìn thấy nhị đại gia.
Trong nháy mắt, vẻ mặt của tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc, trong lòng vô cùng khẩn trương.
“Trong cấm địa… Có người sống?”
“Thật là đáng sợ!”
“Hắn sẽ đi đến sao? Trong truyền thuyết, nếu như có người còn sống đi ra từ cấm địa thì sẽ mang đến kiếp nạn lớn…”
Tất cả mọi người đều cảm thấy hơi lo lắng.
Mà giờ phút này, Tang Đạc cũng hoảng sợ, vội vàng đi tới bẩm báo nói: “Khởi bẩm Tống trưởng lão, Dương Đà chủ, đây chính là nhân vật khủng bố mà ta đã nhìn thấy trước đây.”
Trong lòng của lão ta tràn đầy kiêng kỵ.
Nghe vậy, Dương Nguyên Thiên biến sắc nhìn về phía Tống Thành Chu.
Tống Thành Chu quan sát từ trên xuống dưới ông già đứng ở trước cổng thôn, trong lòng cũng có chút sợ hãi, nhất là khi lão ta nhìn thấy cái gậy ở trong tay của ông lão.
Đó là một cây gậy đầu rồng, không biết sử dụng loại gỗ nào điêu khắc tạo thành.
Nhưng lúc này, cho dù đã cách rất xa, lão ta vẫn cảm nhận được hơi thở kinh khủng đó.
Giống như đối mặt với một con rồng khổng lồ.
“Quải Trượng Cự Long… Lẽ nào, nơi này là cấm địa của Long Tộc? Không… Không thể!”
Trong lòng của lão ta run rẩy, nhưng vẫn kiên trì bước lên, khẽ cắn môi, nói: “Sâm La Thánh Tông Tống Thành Chu đến đây khiêu chiến.”
“Có ai dám đi ra đánh một trận?”
Lão ta không thèm quan tâm nữa.
Đồng thời, siết chặt cái bình màu bạc ở trong tay.
Nếu như tình huống không ổn, lão ta chuẩn bị lập tức xoay người bỏ chạy.
Mà cổng thôn.
Triệu nhị đại gia nghe thấy vậy cũng giật mình.
Ông nhìn thấy Tang Đạc.
“Cái tên chuẩn bị đến trộm đồ ở trong thôn? Không ngờ còn dám gọi người đến?”
Triệu nhị đại gia lập tức cảm thấy tức giận.
Lúc này cái tên chuẩn bị đến trộm đồ trong thôn lại có thể gọi người đến trả thù!
Ông nhấc cái gậy lên, chỉ vào Tang Đạc nói: “Gia hỏa không có mắt, dám dẫn người đến khiêu chiến thôn của bọn ta? Ngươi chờ ta!”
Nói xong, Triệu nhị đại gia xoay người rời đi.
Phải gọi người, gọi hết tất cả thanh niên trai tráng ở trong thôn ra.
Kéo bè kéo lũ đánh nhau? Sơn thôn này không sợ!
Đồng thời, người đầu tiên mà ông nghĩ tới là Lý Phàm.
Cần phải nói chuyện này cho Tiểu Lý.
Triệu nhị đại gia xoay người rời đi.
Ông không nhìn thấy, sau ông xoay người rời đi, Tang Đạc bị ông chỉ thẳng vào bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Cả người của lão ta bỗng nhiên nổ tung thành mưa máu.
Không còn sót lại một chút nào cả.
Trong nháy mắt, đám người Sâm La Thánh Tông đều giật mình.
“Sao có thể xảy ra điều này được, Tang Đạc là một Thiên Tiên tinh thông pháp tắc không gian, những bị người ta sử dụng gậy chỉ một cái đã chết rồi? Không hề có dấu hiệu nào cả?”
Một Thiên Tiên sợ hãi run rẩy!
“Trời… Cái gậy kia… Lẽ nào chính là đồ vật cấm kỵ ở trong truyền thuyết hay sao? Nhất định là như vậy.”
Một lão già lập tức bình tĩnh lên tiếng, chẳng qua ở trong giọng nói lại run rẩy.
“Nếu như lúc nãy ông ta không chỉ hướng về phía một người Tang Đạc mà sử dụng bảo vật kia chỉ vào hết tất cả chúng ta, e rằng chúng ta đều phải chết…”
Dương Nguyên Thiên hít một hơi lạnh lẽo, nhìn về phía Tống Thành Chu nói: “Tống trưởng lão… Ngươi có nắm chắc đánh bại ông ta hay không?”
Hắn ta sợ.
Một gã Thiên Tiên lại chết một cách nhẹ nhàng như thế.
Lúc này lông mày của Tống Thành Chu cũng nhảy lên không ngừng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của Triệu nhị đại gia.
Kinh khủng, vô cùng kinh khủng.
Thậm chí lão ta còn cảm giác đầu rồng của cây gậy kia cũng có thể đánh chết lão ta một cách dễ dàng.
Giờ phút này, lão ta cũng không khỏi nảy sinh ý muốn rút lui.
Dù sao thì tính mạng mới là điều quan trọng nhất.
Muốn chạy trốn.
Nhưng mà lão ta bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, nói: “Không đúng!”
“Làm sao vậy Tống trưởng lão?”
Dương Thiên Nguyên vội vàng hỏi.
Tống Thành Chu nói: “Ta nghi ngời đối phương chỉ đang cố làm ra vẻ.”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều nghi ngờ nhìn lão ta.
“Các ngươi nghĩ lại đi, nếu như ông ta có thể dễ dàng giết chết Tang Đạc, vậy thì còn cần phải phí sức giết chết chúng ta hay sao?”
“Cái cậy đầu rồng ở trong tay của ông tay phân nửa chính là đồ vật cấm kỵ, có đồ vật cấm kỵ kia, ta cũng không thể nào chống đỡ nổi.”
“Thế nhưng đối phương lại xoay người rời đi? Các vị nghĩ lại, vì sao?”
Nghe vậy, mọi người lập tức rơi vào trong suy tư.