Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 221: Người trong cấm địa kinh khủng.

Chương 221: Người trong cấm địa kinh khủng.


Trong mắt của Tử Sam Đạo Nhân lộ ra vẻ âm u, nói: “Một giới này… Rất kỳ lạ, chúng ta nên cẩn thận.”
Ngao Vô Song đứng chắp tay, coi thường ngạo nghễ thiên hạ, khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười lạnh lùng, nói: “Chỉ là một hạ giới, có cái gì mà phải sợ? Chúng ta dốc toàn bộ lực lượng, bất kỳ nhân vật nào cũng có thể toàn diệt được.”
“Đi theo ta, đi Nam Vực.”
Hắn ta bước ra một bước.
Trong nháy mắt, toàn bộ đám người theo hắn ta rời khỏi, sau một khắc đã xuất hiện ở trên bầu trời của Nam Vực Huyền Thiên Giới.
“Nơi này.”
Các chủ Thính Vũ Các bỗng nhiên chỉ về một phương hướng.
Đó chính là hướng của dãy núi Thương Ly.
Lão ta mù mắt, nhưng cũng không phải là thực sự mù, mà do tu luyện một loại nhãn thuật đáng sợ, sức quan sát kinh người, là người đầu tiên phát hiện ra được điểm quan trọng.
Trong lúc nhất thời, mấy cường giả Ngao Vô Song đều quay đầu nhìn về phương hướng kia.
Ánh mắt của bọn họ xuyên qua mấy tầng mây, nhìn thấy được cảnh tượng của chỗ kia.
Đó là một cái sơn thôn nhỏ.
Mặc dù nhìn qua đó chỉ là một sơn thôn nhỏ bình thường yên lặng nhưng lại khiến cho sắc mặt của tất cả mọi người bọn họ đều rùng mình.
Lông mi thanh tú của tông chủ Thanh Nguyệt Tông nhíu chặt lại.
“Không đơn giản…” Ngay cả người cuồng dã như tông chủ Thái Hoa Tông Tử Sam Đạo Nhân cũng phải trầm ngâm.
Mà lúc này thành chủ thành Thánh Vân Ngao Vô Song cũng hít vào một hơi khí lạnh, nói: “Ở trước sơn thôn nhỏ kia… Có hơi thở của Kim Tiên… Không chỉ có một người.”
Nghe vậy, sắc mặt của tất cả cường giả ở phía sau của hắn ta đều đại biến.
Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn về phía sơn thôn nhỏ kia.

Mà giờ phút này,
Trước sơn thôn nhỏ.
Nghe được giọng nói của Triệu nhị đại gia ở trong thôn truyền đến, đám người Tống Thành Chu, Dương Nguyên Thiên đang ép sát đến gần sơn thôn nhỏ đều cảm thấy sợ hãi, vội vàng dừng lại.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía trước, chỉ thấy Triệu nhị đại gia đang dẫn một đám người đi tới.
Đó chính là bốn đệ tử của Lý Phàm cùng với đám người Độc Cô Trầm Lục.
Triệu nhị đại gia dẫn theo mọi người đi đến cổng thôn, nói: “Chính là đám người kia muốn khiêu chiến thôn của chúng ta, còn dám nói muốn tàn sát người trong thôn nữa.”
Ông tức giận nhìn về phía người cầm đầu là Tống Thành Chu, nói: “Tên tiểu tử dẫn các ngươi đến nơi này đâu? Chạy đi đâu?”
Nghe Triệu nhị đại gia chất vấn, đám người Tống Thành Chu cũng cảm thấy không còn gì để nói nữa rồi.
Con mẹ nó, ông tiện tay chỉ một cái, người ta đã bị đánh chết không còn sót lại một chút nào, còn không cảm thấy ngại mà đến hỏi?
Thực sự đang cố ý trêu đùa mấy người bọn họ mà.
Nhưng bọn họ cũng không dám phản bác.
Bởi vì bọn họ đều cảm thấy hơi sợ hãi với đám người mà Triệu nhị đại gia dẫn đến.
“Trời, trong cấm địa này vẫn còn người sống… Nhiều như vậy hay sao?”
“Ngay cả ở trên Tiên Vực, chỉ cần một người còn sống đi ra khỏi cấm địa cũng đều có thể huyên náo đến mức long trời lở đất, bây giờ lại có nhiều người đi ra như thế?”
“Thật là đáng sợ…”
Lúc này, một đám Huyền Tiên, Thiên Tiên, thậm chí Kim Tiên đều cảm thấy có chút sợ hãi.
“Tống trưởng lão… Làm sao đây?”
Dương Nguyên Thiên cũng sợ hãi nhìn về phía Tống Thành Chu.
Lúc này trong lòng của Tống Thành Chu cũng cảm thấy do dự.
Lão ta cứ tưởng rằng ở trong sơn thôn kinh khủng này cũng chỉ có một người là Triệu nhị đại gia.
Không ngờ vẫn còn những người khác nữa.
Rốt cuộc những người này là tồn tại bậc nào?
Lão ta sợ.
Nhưng chuyện đã đến nước này, lão ta cũng cắn răng một cái, thầm nghĩ có đồ vật mô phỏng thánh khí ở trong tay, ẩn chứa đạo tắc của thánh khí ở bên trong, cho dù không địch lại thì cũng có thể rời khỏi được.
Lão ta liền nói: “Sâm La Thánh Địa khiêu chiến.”
“Ai dám đánh một trận.”
Lão ta gầm lên.
Cho dù như thế nào thì cũng phải thử sâu cạn của những người ở trong sơn thôn nhỏ này một chút.
Nghe thấy lão ta rống giận, trong tiểu sơn thôn, Lục Nhượng trực tiếp đi ra, cười lạnh lùng nói: “Ơ kìa? Khiêu chiến? Ngược lại ta muốn nhìn xem một chút các ngươi là thứ gì mà cũng dám đến đây khiêu chiến?”
Hắn dửng dưng chỉ vào mấy người Tống Thanh Chu, nói: “Đến, ai muốn chết, lên đây thử một chút.”
Nghe vậy, trên mặt của đám người Tống Thành Chu lộ ra vẻ tức giận.
Bây giờ người thanh niên này đang khinh người quá đáng.
“La Minh, ngươi đi.”
Tống Thành Chu nhìn về phía một nam nhân trung niên ở bên cạnh.
La Minh chính là một vị Thiên Tiên đỉnh phong.
Lão ta phải thử sâu cạn của Lục Nhượng một chút.
Lúc này La Minh đứng ra, trong tay của hắn ta cầm theo một thanh trường thương được chế tạo bởi thần kim, uy thế bất phàm, nhìn chằm chằm Lục Nhượng, trầm giọng nói: “Ta đến giết ngươi.”
Bước lên một bước, trường thương run lên!
Uy thế vô cùng phi phàm, tiên linh khí kinh khủng dâng trào lên hóa thành từng con dị thú kinh khủng, đánh giết về phía Lục Nhượng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất