Chương 222: Người trong cấm địa kinh khủng. (2)
“Trời, đây là cảnh giới gì vậy? Ta cảm giác đã vượt qua cả Huyền Tiên.”
“Thiên Tiên.”
Đám người Độc Cô Trầm Lục đều vô cùng sợ hãi.
Nhưng Lục Nhượng cũng không thèm quan tâm, đối mặt với công kích kinh khủng kia, hắn cầm lấy cái liềm đeo ở bên hông xuống, bỗng nhiên vươn ra giống như đang cắt cỏ.
Lúc vung tay lên, dị tượng của trường thương lập tức dừng lại.
Cả người của Thiên Tiên đỉnh phong La Minh bỗng nhiên ngơ ngẩn.
Đầu lâu của hắn ta trực tiếp rơi trên mặt đất.
Đã chết.
Thấy thế, trái tim của đám người Tống Thành Chu đều nhảy lên, sợ đến mức thiếu chút nữa là xoay người bỏ chạy.
“Đây là đồ vật gì vậy? Còn đáng sợ hơn cả quải trượng đầu rồng.”
“Khó lòng phòng bị, thậm chí ta còn không có cảm nhận được một chút dao động của tiên linh khí nào cả.”
“Lại là một cái đồ vật cấm kỵ?”
Bọn họ đều giật mình rồi.
Thế thì còn đánh nhau như thế nào?
Ở bên trong một cái sơn thôn nhỏ còn có hai cái đồ vật cấm kỵ.
Hơn nữa, bây giờ người thanh niên này cũng không phải là lão già kia có dáng vẻ hao hết nguyên khí, nhìn dáng vẻ của hắn, vung thêm mấy chục lần nữa cũng hoàn toàn không thành vấn đề.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều vô ý thức muốn lùi ra phía sau.
“Còn có ai?”
Lục Nhượng thản nhiên lên tiếng, tự tin vô cùng: “Còn có ai?”
“Bằng không, các ngươi cùng nhau lên đi.”
Hắn trực tiếp lên tiếng, đồng thời vuốt ve cái liềm ở trong tay.
Thấy thế, đám người Sâm La Thánh Địa thực sự run chân.
Cùng tiến lên? Cái tên này cắt đầu người của Thiên Tiên cũng không khác gì cắt rau hẹ.
“Lục Nhượng, được rồi, đến ta.”
Lúc này, Độc Cô Ngọc Thanh vội vàng tiến lên, hắn thật sự sợ Lục Nhượng hù dọa những người này chạy mất, nhìn về phía kẻ địch, hắn nói: “Các ngươi đừng sợ, ta không có máu tanh như thế, không có máu tanh như thế.”
“Ai dám đến?”
Gương mặt hắn chờ mong.
Ở bên phía của Sâm La Thánh Địa, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, mỗi người đều âm thầm nuốt nước miếng.
Lại là một người của cấm địa.
Dương Nguyên Thiên cũng sợ hãi nói: “Trưởng lão, e rằng không đánh lại…”
Nhưng lúc này Tống Thành Chu cũng cắn răng một cái nói: “Đây chính là một cái cơ hội rất tốt, thử sâu cạn của người ở trong cấm địa.”
“Trần Câu, ngươi đi.”
Lúc này, lão ta phái một tên Kim Tiên ra.
Trần Câu đứng ra, toàn bộ tu vi Kim Tiên của hắn ta đều bạo phát ra.
Trong lúc nhất thời, vòm trời rung động, không gian run lên, đây chính là lực lượng cao cấp nhất của thế giới này.
Cả người của hắn ta đều tỏa ra khí tức màu vàng kim kinh khủng khổng lồ, đây chính là thủ đoạn mạnh nhất của hắn ta.
Hắn ta gầm thét, cơn lốc mang theo khí tức vô cùng kinh khủng đánh về phía Độc Cô Ngọc Thanh.
Khí tức kinh khủng khiến cho tóc của Độc Cô Ngọc Thanh đều bay tán loạn.
“Con trai cẩn thận, đối phương kinh khủng không gì sánh được.”
Sắc mặt của Độc Cô Trầm Lục đại biến, hắn ta cảm nhận được người này cò mạnh hơn rất nhiều so với Thiên Tiên lúc trước.
Nhưng mà Độc Cô Ngọc Thanh cũng không hề sợ hãi chút nào cả, trong lòng của hắn hiện lên một kiếm khai thiên của Lý Phàm.
Hắn nhấc bút, vẽ lên không trung một cái…
Giờ phút này giống như hỗn độn sơ khai, dường như không gian bị chôn vùi…
“A…”
Kim Tiên Trần Câu kêu thảm thiết một tiếng, cơ thể của hắn ta bị chôn vùi không còn bóng dáng.
Sau một khắc, cả người của hắn ta đều biến mất, hoàn toàn không biết đã đi đến nơi nào.
Yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều yên tĩnh.
Có thể nói Kim Tiên đỉnh phong chính là chiến lực cao nhất của hạ giới… Lại chết như vậy?
Xong?
Tất cả mọi người của Sâm La Thánh Địa đều há hốc mồm, yên tĩnh.
Mà mấy người Nguyên Dương Thánh Chủ cũng đều giật mình rồi, Độc Cô Trầm Lục càng ngạc nhiên.
Cái này cũng quá kinh khủng rồi.
Thoáng chốc Độc Cô Ngọc Thanh cũng cảm thấy vô cùng mừng rỡ.
Dưới áp bức của Kim Tiên vừa nãy, lĩnh ngộ của hắn đối với khai thiên nhất kiếm lại càng sâu sắc hơn.
“Đến, còn có ai, mau đến, ta rất ôn hòa.”
Hắn nhìn về phía mấy người của Sâm La Thánh Địa, trong mắt sáng rực lên, dường như đang nhìn thấy người thân.
Giờ phút này, toàn bộ cao thủ của Sâm La Thánh Địa cũng muốn quay đầu rời đi.
Con mẹ nó, ôn hòa?
Lúc nãy người kia sử dụng lưỡi liềm giết người tốt xấu gì cũng còn lưu lại một cái thi thể.
Còn ngươi? Con mẹ nó đều không giữ lại một cái gì cả, ngươi còn ôn hòa?
Lòng của bọn họ đều run rẩy.
Mà lúc này, ở bên phía sơn thôn nhỏ kia đã đổi người rồi, Long Tử Hiên cầm một cái gậy bước lên nói: “Ai đến đánh một trận?”
Ai đến đánh một trận?
Giờ phút này, cơ thể của mọi người bị trói chặt lại, ai cũng không dám cử động.
“Trưởng lão, chúng ta rút lui đi… Rút lui đi!”
Dương Nguyên Thiên cũng sắp muốn khóc rồi, những người ở trong cấm địa này, người này còn đáng sợ hơn người kia nữa.