Chương 247: Nhân vật chính xuất thế? (2)
“Theo dòng suối mà lên, một chiến trường vạn cổ, nơi đó chôn cất một chí bảo, lấy được chí bảo kia, ngươi sẽ xưng bá giới này.”
Lời nói của Dương Diệt Trần vang lên.
Nghe vậy, Tiêu Nham nhất thời giật mình, nói: "Dương lão… Ngươi nói đi theo dòng suối?”
"Bên kia hình như là... dãy núi Táng Tiên a!”
Dãy núi Táng Tiên!
Đây chính là một nơi cấm địa của Hoàng Thiên Giới!
“Dãy núi Táng Tiên... Cái tên này cũng rất chuẩn xác, trong đó xác thực chôn vùi vô số tiên a..."
Dương Diệt Trần thản nhiên cười lạnh vài tiếng, nói: "Ngươi cứ yên tâm, bản tọa chính là từ trong đó đi ra, có ta ở đây, ngươi cái gì cũng không cần sợ hãi!”
“Đạt được đồ vật trong đó, bản tọa sẽ dạy ngươi phương pháp dung hợp vạn giới, để cho giới này dung hợp với hạ giới khác, không ngừng tìm kiếm, nếu thật sự gom đủ một vài thứ, trong Tiên Vực cũng không có mấy người là đối thủ của ngươi!”
Lão ta rất bình tĩnh!
Nhưng, Tiêu Nham lại giải thích: "Dương lão... Hoàng Thiên Giới, một tháng trước, đã dung hợp với hạ giới khác!”
“Hiện giờ cái thế giới mới này, tên là 'Thiên giới'!”
Nghe vậy, Dương Diệt Trần trong cơ thể hắn ta trong nháy mắt chấn động, thất thanh nói: "Cái gì? Giới này đã dung hợp với thế giới khác? Tên là Thiên Giới?”
“Chuyện này không có khả năng!”
Lão ta không bình tĩnh, trong lời nói, thậm chí mang theo một chút hoảng sợ!
"Là thật... Bây giờ trung tâm Thiên Giới là Huyền Thiên Châu, mấy ngày trước, thế lực bậc trên của Hoàng Thiên Châu, đều theo Liên Minh Huyền Tự đi chinh phạt Huyền Thiên Châu..."
Tiêu Nham tiếp tục giải thích.
Dương Diệt Trần trầm mặc thật lâu.
"Xem ra, trên đời này có người khác, thức tỉnh trước ta..."
"Hắn đã bắt đầu tìm kiếm mấy thứ kia..."
“Không, tuyệt đối không thể để cho đối phương nhanh chân đến trước!”
Dương Diệt Trần lẩm bẩm, liền nói ngay:
“Lập tức chuẩn bị đi tới dãy núi Táng Tiên!”
Hoàng Thiên Châu.
Hoàng Thiên Châu là một trong những cấm địa nổi tiếng, chính là dãy núi Táng Tiên.
Dãy núi này có vô vàn truyền thuyết.
Trong đó một truyền thuyết nổi tiếng nhất chính là dãy núi này thực ra là một chiến trường thượng cổ, trải qua đại chiến tiên linh, vô số Tiên Nhân đã chết.
Đây chính là Mộ Địa Của Tiên.
Ở bên ngoài dãy núi Táng Tiên, gần như không có bất kỳ một tông môn nào, bởi vì ở bên trong của dãy núi này tràn đầy sát khí, cho dù là Chí Tôn cũng khó có thể ở lâu được.
Thế nhưng lại ngoại trừ Ám Nguyệt Tông.
Ám Nguyệt Tông là một trong những tông môn cường đại nhất của Hoàng Thiên Châu, hơn nữa bọn họ ở bên trong dãy núi Táng Tiên.
Ám Nguyệt Tông vô cùng thần bí, tương truyền phương pháp tu hành của bọn họ hết sức kỳ lạ, lợi dụng sát khí tràn ra ở bên trong dãy núi này để tiến hành tu luyện.
Mà tu sĩ của Ám Nguyệt Tông lại càng vô cùng quỷ dị, người ở ngoại giới cũng phải kiêng dè.
Ám Nguyệt Tông nằm ở bên sườn núi, vài tòa cung điện cổ hướng về phía dãy núi.
Mấy ngày gần đây, một luồng sát khí vô hình đang phát ra nồng nặc.
Điều này khiến cho cây cối ở xung quanh Ám Nguyệt Tông đều khô héo, khu vực này giống như bước sang mùa thu vậy.
Lúc này, ở bên trong đại điện của Ám Nguyệt Tông.
“Tông chủ, mấy ngày nay sát khí chảy ra ở bên trong dãy núi Táng Tiên càng ngày càng nồng nặc, thậm chí ẩn chứa một loại hơi thở kỳ dị, tất cả đệ tử ở trong tông môn cũng nhận được lợi ích to lớn.”
Một lão già mặc áo bào màu đen lên tiếng, ở bên trên áo bào màu đen có thêu ba vòng trăm rằm màu ám kim.
“Thuộc hạ suy đoán, ở bên trong dãy núi Táng Tiên có khả năng xuất thế một cái sát thi cực phẩm… Nếu như chúng ta có thể tiến hành luyện hóa được nó, như vậy thì ngày mà Ám Nguyệt Tông chúng ta có thể xưng bá toàn bộ Thiên Giới sắp đến rồi.”
Trên mặt của lão già tràn đầy vẻ kích động và mong chờ.
Ở trước người của lão ta, ở vị trí đầu tiên cũng có một lão già mặc áo bào màu đen đang ngồi, lão già kia ngẩng đầu, hai hàng lông mi rủ xuống thật dài.
Ở trên cái áo bào màu đen của lão ta có thêu một vòng trăng tròn màu ám kim.
Hơi thở của lão ta âm u lạnh lẽo, giống như là một thi thể đi ra từ trong địa ngục.
Người này chính là tông chủ của Ám Nguyệt Tông, âm Nguyên Thần.
“Đúng là như thế… Lập tức tổ chức nhân thủ thăm dò dãy núi Táng Tiên.”
Âm Nguyên Thần lạnh lùng lên tiếng.
“Rõ.”
Lúc này lão già kia lui ra.
Lão già đi rồi, âm Nguyệt Thần đứng dậy, không lâu sau liền đi vào bên trong một gian mật thất.
Ở trong mật thất cũng không có vật khác, chỉ có vẻn vẻn một bức tranh treo trên vách tường.
Bức tranh cuộn tròn đã ngả màu vàng xám, phong cách cổ xưa, loang lổ, tràn đầy dấu vết của năm tháng.
Ở trong bức tranh là hình ảnh của một cái Tiên Cung.
Cung điện rộng lớn, đạo vận lượn lờ, từng đạo tắc lộ rõ quay xung quanh bốn góc của Tiên Cung.
Khí tức mạnh mẽ.