Chương 248: Hoàng Thiên Châu bắt đầu loạn.
Có thể tưởng tượng được hình ảnh được miêu tả ở bên trong bức tranh này đã từng huy hoàng đến mức nào.
“Dãy núi Táng Tiên… Chiến trường thượng cổ, nhưng dựa theo sách cổ ghi chép thì rõ ràng nơi đây đã từng là một cái Đạo Cung, trong đó rốt cuộc có đồ vật gì…’
Lúc này âm Nguyên Thần bước lên, bỗng nhiên vội vàng bóc bức tranh cuộn tròn.
Sau đó lão ta mang theo bức tranh cuộn tròn rồi xoay người rời đi.
Không lâu sau, mọi người của Ám Nguyệt Tông đã tập trung ở trước cửa.
“Theo ta đi vào dãy núi Táng Tiên.”
Lão ta hô to!
Toàn bộ Ám Nguyệt Tông xuất động.
Bọn họ nhanh chóng xâm nhập vào bên trong dãy núi Táng Tiên.
Lúc vừa mới đi vào bên trong dãy núi, từng âm thanh quỷ dị cũng vang lên.
Giống như có vô số oan hồn đang gào khóc.
Sát khí màu đen âm u gần như sắp ngưng tụ thành thực thể, dường như ở bên trong sát khí có một cái quỷ ảnh mơ hồ hiện lên.
“Nơi này… Hồi phục sao? Thật là sát khí nồng đậm, ta gần như muốn đột phá tại chỗ.”
“Tu hành ở chỗ này một ngày cũng ngang bằng tu hành một năm ở bên ngoài.”
“Ta từ cảnh giới Động Hư Cảnh đã đột phá vào cảnh giới Đại Thừa Cảnh rồi.”
Mọi người của Ám Nguyệt Tông đều vô cùng khiếp sợ.
Mà âm Nguyên Thân cũng hít sâu vào một hơi.
“Cẩn thận, nơi này có rất nhiều oan hồn, không nên bị đoạt xá… Đi theo ta!”
Lúc này lão ta lên tiếng.
Càng đi đến gần vào bên trong, một luồng hơi thở kinh khủng càng phát ra mạnh mẽ.
Giống như đang lại gần một ma quỷ sắp thức tỉnh.
Bọn họ đi từng bước.
Bỗng nhiên ở phía trước phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Ngay cả Ám Nguyệt Tông tu hành phương pháp sát khí, lúc này mọi người cũng không khỏi cảm thấy rợn tóc gáy.
“Đừng sợ.”
Trong tay của âm Nguyên Thần xuất hiện một quả cầu thủy tinh xanh biếc, phát ra ánh sáng màu xanh biếc chiếu sáng địa ngục ở xung quanh.
Một ít oan hồn đều bị ánh sáng màu xanh này tách ra.
Sau khi đi thêm vài bước về phía trước, rốt cuộc bọn họ cũng nhìn thấy được cảnh tượng ở trước mắt.
Đó là một cảnh tượng cực kỳ quỷ dị.
Ở phía trước, trong một đống xương cốt vô tận, một cái bàn được đúc từ xương trắng lẳng lặng đứng đó, ở trên mặt bàn lại có một bàn cờ.
Đối diện bàn cờ không có một bóng người.
Nhưng khi bọn họ đi đến gần nơi đó, ở trên một cái ghế xương lại có một… Cái bóng màu máu!
Dường như cái bóng màu máu đang muốn nhặt quân cờ ở bên trên bàn cờ xương trắng, nhưng mà mỗi lần hắn ta động vào, linh hồn giống như bị trùng kích, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
“Đây… Đây là cái gì?”
Âm Nguyên Thần sợ hãi lên tiếng.
Dường như nghe được lời của bọn hắn, cái bóng màu máu kia chậm rãi quay đầu.
Trong nháy mắt khi cái bóng màu máu quay đầu, toàn bộ tu giả của Ám Nguyệt Tông… Bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
“Chúng ta… Chúng ta không thể cử động?”
Có người giật mình lên tiếng.
Hơn trăm người của Ám Nguyệt Tông đều bị cố định.
“Chỉ có người trẻ tuổi tràn đầy huyết khí mới có khả năng cầm lấy quân cờ…”
Cái bóng màu màu líu ríu nói, sau một khắc, hắn ta đột nhiên biến mất.
“A!”
Cơ thể của một người đệ tử trẻ tuổi của Ám Nguyệt Tông bỗng nhiên chấn động, sau một khắc lại có thể nhúc nhích, ở trong mắt của hắn ta tràn đầy ánh sáng đỏ tươi.
Hắn ta đã không còn là hắn ta!
Hắn ta đi đến bên cạnh cái bàn xương trắng, ngồi xuông.
Sau đó cầm lên một cái quân cờ màu đen.
Quân cờ hạ xuống.
Mặc dù ở phía đối diện không có người ngồi, nhưng quân cờ tự nhiên cử động.
Không lâu sau, quân cờ màu đen thua.
“Phốc!”
Đệ tử trẻ tuổi kia bỗng nhiên nổ tung thành mưa máu.
Mà cái bóng màu máu cũng lập tức biến mất.
Ngay sau đó, lại có thêm một người trẻ tuổi tự động bước lên.
Có điều chỉ trong chớp mắt, đệ tử trẻ tuổi này lại chết đi một lần nữa.
Cái thứ ba…
Cái thứ tư…
Trong lòng tông chủ âm Nguyên Thần của Ám Nguyệt Tông cũng run rẩy rồi.
Lão ta đã nhìn ra, mỗi một lần cái bóng màu máu quỷ dị vô cùng kia đều sẽ đoạt một đệ tử thanh niên.
Sau đó lợi dụng cơ thể đi đến quân cờ.
Chơi cờ thua… Sẽ chết!
Không lâu sau, từng người từng người của Ám Nguyệt Tông đều chết.
Người trẻ tuổi chết sạch.
Cái bóng màu máu kia gần như đã điên cuồng, mỗi một lần không thể chiến thắng cờ trắng đều khiến cho hắn ta vô cùng tức giận, lại cướp đoạt thêm một cơ thể nữa, ngay cả trưởng lão già nua cũng không thể tránh được.
Cuối cùng chỉ còn lại có một người âm Nguyên Thần.
“Không… Không nên, ta không muốn chết…”
Cả người âm Nguyên Thần cứng nhắc, lão ta đã sợ hãi đến cực điểm.
Nếu như cho lão ta một cơ hội lựa chọn nữa, lão ta có chết cũng không tới nơi này.
Nhưng cái bóng màu trắng này cũng không để ý đến lão ta đang kêu khóc, sau một khắc, cả người của lão ta đã cứng đờ.
…