Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 254: Vô tình gặp được Hoàng Thiên Giới. (2)

Chương 254: Vô tình gặp được Hoàng Thiên Giới. (2)


Nghe vậy, đám người Nguyên Dương Thánh Chủ ngơ ngác một chút, nhưng cũng lập tức hiểu ra.
“Lý tiền bối phái ra cao đồ, thực lực kinh khủng bậc này, sao cần chúng ta hộ tống nữa? Chúng ta đi cùng ngược lại trở thành gánh nặng của bọn họ.”
Mấy người đều tỉnh ngộ, liền nói ngay: “Tốt, mời hai vị công tử đến nơi này.”
Dựa theo tọa độ mà Cơ Nguyên Thanh đã lưu lại trước đây, đám người Linh Siêu Thánh Chủ khởi động đại trận.
Không lâu sau, quy tắc không gian thần ảo không ngừng xuất hiện, Độc Cô Ngọc Thanh và Lục Nhượng đứng lên trên, bọn họ lập tức biến mất.
“Lý tiền bối phái ra cao đồ, lần này chúng ta không cần phải lo lắng sự việc ở Hoàng Thiên Châu nữa.”
Gương mặt của Linh Siêu Thánh Chủ cũng thả lỏng.
“Có điều, Lục Nhượng có hơi kỳ quái, sau lưng lại cõng một chậu cỏ…”
Từ Hàng Thánh Chủ nghi ngờ lên tiếng.
“Cỏ?”
Độc Cô Trầm Lục cũng thở dài một tiếng, nói: “Cỏ này… Uy thế vô cùng kinh khủng! Mỗi một cọng cỏ đều ẩn chứa kiếm khí kinh khủng…”
“Đối mặt với cỏ này… E rằng Thiên Tiên cũng đều phải kiêng dè.”
Tất cả mọi người đều ngẩn ra!

Hoàng Thiên Giới.
Ở một nơi nào đó bên trong dãy núi, không gian vặn vẹo.
Ngay sau đó, một ánh sáng màu đỏ bỗng nhiên xuất hiện, hai người thanh niên lảo đảo ở bên trong đó.
“Mẹ ôi… Pháp trận không gian này cũng thật sự khiến cho người ta choáng váng…”
Lục Nhượng trực tiếp nôn mửa ở trên không trung.
Lật qua lật lại ở bên trong đường hầm không gian, hắn thật sự không chịu nổi.
Sắc mặt của Độc Cô Ngọc Thanh hơi trắng bệch, vốn có thể nín nhịn được, nhưng sau khi Lục Nhượng nôn ra, hắn cũng không nhịn được nữa.
“Ọe…”
Hai người nôn mửa như điên.
Nhưng vào lúc này.
Ở bên trên bầu trời này có một cái phi thuyền ngự không thật lớn đang đến gần.
Ở trên phi thuyền chính là một đám tuấn nam mỹ nữ.
Khí tức của đám người trẻ tuổi này rất mạnh mẽ phi thường.
Lúc này, một thanh niên phong thái như ngọc đang hầu ở bên người của hai thiếu nữ, lộ ra một nụ cười tràn đầy gió xuân, nói: “Thanh Lam cô nương, ta thấy ngươi dọc đường đi đều không vui cười, chẳng lẽ Đoan Mộc Thị chiêu đãi vẫn chưa chu đáo?”
Hắn ta nhìn về phía một thiếu nữ ở trong đó, cô gái kia mặc một bộ quần áo màu trắng, khí chất có chút lãnh đạm, thế nhưng dung nhan lại khuynh quốc khuynh thành, da trắng như mỡ đông, con ngươi trong suốt, giống như có sương mù lượn lờ.
Mà một thiếu nữ khác mặc một bộ quần áo màu xanh biếc, có vẻ nghịch ngợm dễ thương, lúc này nghe thấy được lời nói của nam tử, nàng cau mũi một cái, dường như không thích người thanh niên này chút nào.
“Đoan Mộc công tử khách khí.”
Nữ tử mặc quần áo màu trắng Thanh Lam lạnh nhạt lên tiếng.
“Giai nhân không hờn giận, trong lòng của Đoan Mộc Thị cũng băn khoăn…”
Nam tử cũng mỉm cười, hắn ta vẫy tay, một nam nhân trung niên mang theo một bầu rượu, ba ly rượu đi tới.
Hắn ta phối hợp đổ rượu ra, nói: “Còn đây là thần nhưỡng của Đoan Mộc Gia chúng ta, có hiệu quả an thần, nhưng lại có thể giúp người ta ngộ đạo… Ta nghĩ hai vị cô nương đều có chút mệt mỏi, uống một chén cho đỡ mệt có được không?”
Hắn ta đưa chén rượu thơm mát đến trước mặt hai thiếu nữ.
Đáy mắt của hắn ta lộ ra vẻ chờ mong.
“Thuần nhưỡng của Đoan Mộc Gia, không có công không nhận lộc, hai người tỷ muội chúng ta tạ ơn Đoan Mộc công tử.”
Thanh Lam cũng từ chối.
“Thanh Lam cô nương, cần gì phải xa cách ngàn dặm.”
Thanh niên vẫn quấn quít không ngừng như trước.
Thiếu nữ mặc quần áo màu xanh bỗng nhiên chỉ vào phía trước nói: “Đoan Mộc Dương, ngươi nhìn phía trước có người đang nôn mửa, ngươi vẫn còn muốn nhắm rượu?”
Đoan Mộc Dương nghe vậy, quay đầu nhìn về phía trước.
Quả nhiên, ở bầu trời phía trước lại có hai người đang điên cuồng nôn mửa.
Quan trọng là, hai người này… Nôn mửa ở trên không.
Hình ảnh này vô cùng duy mỹ!
“DCM…”
Đoan Mộc Dương nhìn cảnh tượng này, thiếu chút nữa cũng ói ra.
“Dừng lại, dừng lại!”
Hắn ta vội vàng la to: “Đi vòng qua hai cái tên chán ghét này.”
Lúc này, phi thuyền dừng lại, sau đó chuẩn bị chuyển hướng.
Nhưng vào lúc này, hai thanh niên ở bầu trời trước mặt bỗng nhiên bay nhanh đến gần, một người ở trong đó vác chậu cỏ ở trên lưng, hét to:
“Từ từ!”
“Xin hỏi các vị đang đi đến dãy núi Táng Tiên hay sao?”
“Xin cho hai huynh đệ chúng ta đi nhờ.”
Lục Nhượng và Độc Cô Ngọc Thanh đi ra từ trong đường hầm không gian, sau khi choáng váng nôn mửa như điên, lúc này đầu óc cũng đã mơ màng, không tìm được phương hướng của dãy núi Táng Tiên nữa rồi.
Cho nên vất vả lắm mới nhìn thấy có người đi ngang qua, hai người chỉ muốn tiến lên đi nhờ xe mà thôi.
Nghe thấy Lục Nhượng hô to, không ít người ở trên phi thuyền cũng quay sang nhìn.
“Hai người này là ai vậy? Lại dám ngăn cản phi thuyền của chúng ta?”
“Xem ra chỉ là hai tên nghèo rớt mùng tơi…”
“DCM, thật sự không dám nhìn thẳng vào hai người này nữa rồi, lại có thể nôn mửa ở trên bầu trời của phi thuyền ngự không…”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất