Chương 256: Bọn ta đến từ trong thôn. (2)
Phi thuyền nhanh chóng bay đi, không lâu sau cũng đã vượt qua một cái vực, bọn họ đi vào Hoàng Thiên Châu Bắc Cương.
Ở trong mắt của mọi người, bầu trời ở phía trước xuất hiện một cảnh tượng vô cùng kinh khủng.
Áng sáng màu vàng thần thánh cùng với sát khí màu đen đan xen với nhau ở một chỗ, nhuộm đẫm cả bầu trời của Bắc Cương.
Phi thuyền chỉ mới tiến vào Bắc Cương thế nhưng sát khí cũng đã đập vào mặt.
“Đến tột cùng ở bên trong dãy núi Táng Tiên chôn cất bao nhiên tiên? Lại có thể sản sinh ra sát khí đáng sợ như vậy…”
“Toàn bộ Bắc Cương cũng bị nhuộm màu rồi… Đồng thời, không biết ánh sáng thần thánh kia phát ra từ bảo vật nào nữa…”
“Không hổ là cơ duyên lớn, nếu như có thể thấy được, e rằng thật sự có thể thành tiên.”
Trên phi thuyền, tất cả mọi người đều kích động.
Thế nhưng, phi thuyền không ngừng đến gần thì sát khí màu đen cũng càng lúc càng nồng nặc.
“Sát ý quá nồng đậm, linh lực của ta cũng vận chuyển chậm lại rồi…”
“Nếu như tiếp xúc với sát khí như vậy trong khoảng thời gian dài, e rằng cả người đều sẽ người không ra người quỷ không ra quỷ…”
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều nghiêm túc.
“Đến, sắp đến dãy núi Táng Tiên rồi, ta xin mời mọi người nếm thử thuần nhưỡng của Đoan Mộc Gia chúng ta.”
Hắn ta phất phất tay, nhất thời mấy tên thuộc hạ của Đoan Mộc Gia bưng lên từng ly rượu ngon.
Rượu ngon ngào ngạt ngát hương.
“Đây là… Khải Minh Tửu của Đoan Mộc Gia? Có người nói có thể khiến cho người ta lĩnh ngộ.”
“Bình thường có thể dùng để uống, gia tăng tỷ lệ nhập định.”
“Ngày bình thường, cho dù có hơn một nghìn linh thạch cũng khó có thể cầu một chén.”
Tất cả mọi người đều vui mừng.
“Rượu này có thể giúp cho các vị ngộ đạo, càng có thể giúp cho các vị bảo trì nội tâm yên tĩnh trước sát khí, tùy tiện tiến vào dãy núi Thương Ly, cũng có thêm sự đảm bảo.”
Đoan Mộc Dương nói tiếp, lại một lần nữa rót cho hai vị cô nương Thanh Lam và Hạ Dao mỗi người một chén, nói: “Hai vị cô nương, mọi người cùng nhau uống một chén, chúc hành trình đến dãy núi Táng Tiên thuận buồm xuôi gió, thế nào?”
Lúc này Đoan Mộc Dương mời tất cả mọi người uống rượu, nếu như còn không uống thì thực sự không để cho đối phương mặt mũi nữa rồi.
Thanh Lam cũng không nói gì nữa, nhận lấy chén rượu.
Hạ Dao cũng bưng chén rượu lên, chuẩn bị uống.
“Từ từ…”
Lúc này, giọng nói của Độc Cô Ngọc Thanh cũng vang lên, nói: “Hai vị cô nương, các ngươi không thể uống.”
Hắn đứng dậy, trong mắt lộ ra một vẻ đạm mạc.
Tu vi của hắn đã sớm là cảnh giới Huyền Tiên, cho nên tất nhiên có thể nhìn ra được, rượu mà Đoan Mộc Dương đưa cho Thanh Lam và Hạ Dao có chuyện.
Nghe vậy, Đoan Mộc Dương nhất thời tức giận nói: “Hai người các ngươi muốn chết sao?”
Hai người này đã liên tục lặp đi lặp lại muốn phá hỏng kế hoạch của hắn ta.
Những người khác nhìn thấy thế cũng đều lên tiếng.
“Hai người này thực sự không biết tốt xấu.”
“Thật sự nghĩ rằng mình rất quan trọng hay sao, còn dám đến đây quấy rầy chúng ta uống rượu?”
“Đoan Mộc huynh thực sự nên đá văng hai người bọn họ ra.”
…
Nhưng trong lòng của Thanh Lam cũng hơi động, nhìn về phía Độc Cô Ngọc Thanh, nói: “Vì sao không thể uống?”
Độc Cô Ngọc Thanh thản nhiên nói: “Trong rượu này có độc.”
Có độc!
Nghe vậy mọi người đều ồ lên.
“Điên rồi sao? Lại dám nói thần nhưỡng của Đoan Mộc Gia có độc?”
“Vừa nhìn đã biết chính là một tên điên.”
“Người xuất thân đê tiện như thế, cả ngày đều nghĩ ngợi muốn lấy lòng mọi người, không đáng thể hiện.”
Tất cả mọi người đều châm chọc khiêu khích.
Có người trực tiếp tiến lên, nâng chén rượu uống xong, khinh thường nói: “Có độc? Rượu ngon như vậy, chỗ nào có độc? Ta thấy ngươi chỉ đang đố kỵ.”
Độc Cô Ngọc Thanh nhíu mày nói: “Các ngươi uống không có độc, thế nhưng của các nàng có độc.”
“Nói bậy.”
Giờ phút này, Đoan Mộc Dương thực sự cảm thấy tức giận, nói: “Hai người các ngươi lại làm nhục ta một lần nữa, thực sự nghĩ rằng Đoan Mộc Thị ta rất tốt tính hay sao?”
“Người đến, đá bọn họ ra.”
Đáy mắt của hắn ta mang theo sát ý nồng nặc, hoàn toàn thật sự không ngờ kế hoạch của hắn ta lại bị hai tên nhà quê xem thấu?
Bên cạnh, mấy cái nam nhân trung niên có tu vi cường đại lập tức đi về phía Lục Nhượng và Độc Cô Ngọc Thanh.
“Từ từ.”
Lúc này, Thanh Lam bỗng nhiên lên tiếng nói: “Đoan Mộc công tử, ta và ngươi đổi chén?”
Nói xong nàng đưa chén rượu ra.
Thấy thế, Đoan Mộc Dương lập tức ngẩn người.
“Thanh Lam cô nương, lẽ nào ngươi cũng đang nghi ngờ ta?” Hắn ta chất vấn.
“Đoan Mộc công tử nghĩ nhiều rồi, chỉ muốn đổi một chút mà thôi.”
Vẻ mặt của Thanh Lam lạnh nhạt.
Sắc mặt của Đoan Mộc Dương càng trở nên âm u hơn, nói:
“Đoan Mộc chúng ta đối nhân xử thế quang minh lỗi lạc, Thanh Lam cô nương, ngươi làm như thế thật sự khiến cho ta khó chịu, thật sự rất tốt hay sao?”
“Chính ngươi cũng không dám uống, quên đi.”