Chương 257: Sở thích đặc biệt.
Thanh Lam thản nhiên nói: “Đa tạ Đoan Mộc công tử đã chiếu cố suốt quãng đường, lúc này hai người tỷ muội chúng ta cáo biệt.”
Nói xong, nàng quay người nhìn về phía Lục Nhượng và Độc Cô Ngọc Thanh, nói: “Hai vị công tử, chúng ta đồng hành cùng nhau được không?”
Lục Nhượng nói: “Tốt.”
Trước kia lên thuyền chỉ bởi vì bị nôn mửa choáng váng, không tìm được hướng của dãy núi Táng Tiên mà thôi.
Bây giờ chỉ một lúc nữa là đến rồi, tất nhiên bọn họ cũng không muốn tiếp tục ở lại trên thuyền nhận sỉ nhục nữa.
“Từ từ.”
Lúc này, Đoan Mộc Dương cũng âm u nói: “Muốn đi thì đi, cho rằng Đoan Mộc Gia ta không tồn tại sao?”
“Người đâu, giết hai người này! Ta muốn bọn họ chết.”
Hắn ta hung dữ nhìn chằm chằm hai người Lục Nhượng, sát ý cuồn cuộn.
Cũng bởi vì hai người này đã phá hủy chuyện tốt của hắn ta.
Hắn ta thực sự đã hạ độc ở trong rượu, nếu như hai đại mỹ nữ Thanh Lam và Hạ Dao uống xong cũng chỉ có thể mặc cho hắn ta bày bố.
Lúc này, kế hoạch hoàn toàn bị đổ vỡ.
Không hề nghi ngờ, Thanh Lam sẽ không tiếp tục tin tưởng hắn ta nữa.
Nhất thời, mấy tên thuộc hạ của Đoan Mộc Gia lạnh lùng bước lên.
“Đi tìm chết.”
Bọn họ gầm lên, ra tay về phía hai người Độc Cô Ngọc Thanh.
Tu vi của những thuộc hạ này cũng mạnh mẽ, đều là Hợp Thể Cảnh, Chí Tôn Cảnh.
Nhưng Độc Cô Ngọc Thanh chỉ nhíu mày một cái, vung tay lên.
Ngay lập tức, đám thuộc hạ này không khỏi kêu lên thảm thiết.
“A…”
Bọn họ bay ngược ra, đập ầm ầm ở trên phi thuyền.
Nhất thời, tất cả mọi người đều lấy làm kinh hãi.
“Tu vi của người này phi phàm, trong lúc hắn vung tay, ngay cả Chí Tôn cũng không phải là đối thủ của hắn?”
“Đáng sợ.”
“Đánh giá thấp… E rằng thấp nhất cũng phải là Chuẩn Tiên? Cái tuổi này… Có thể nói là thiên chi kiêu tử.”
Tất cả mọi người đều sợ hãi bàn luận, trong nháy mắt, ánh mắt nhìn về phía hai người Lục Nhượng cũng đã thay đổi.
Bọn họ xuất thân thì Địa Phong Giới, nhưng ngay cả hạ giới chữ Địa thì một người trẻ khoảng hai mươi tuổi mà tu luyện đến cảnh giới ngoài Hợp Thể Cảnh đã được coi là nhân tài kiệt xuất rồi.
Lục Nhượng không chút lưu tình giễu cợt:
“Các ngươi… Khinh người quá đáng.”
Đoan Mộc Dương cực kỳ tức giận: “Thật sự nghĩ rằng Đoan Mộc Gia không có người sao?”
Nghe lời của hắn ta, giữa sân lập tức có hai lão già đi ra.
Hơi thở của hai lão già này vô cùng mạnh mẽ.
“Hai vị, ra tay ở trên thuyền của Đoan Mộc Gia chúng ta không cảm thấy thật là càn quấy hay sao?”
Một người ở trong đó đe dọa nhìn hai người Lục Nhượng, đã phóng ra tu vi.
Tiên Nhân!
Đây là hai tên Tiên Nhân!
Đoan Mộc Gia chính là một gia tộc lớn ở bên trong Liên Minh Địa Phong, trong tộc có Thiên Tiên.
Bây giờ mặc dù chỉ là đấu võ của một thế hệ trẻ tuổi, nhưng Đoan Mộc Gia vẫn phái ra cao thủ đời trước hộ tống.
“Ha ha ha, cho dù các ngươi có chút tu vi thì như thế nào, trước khi chưa trưởng thành cũng chỉ có thể chịu số phận bị bóp chết.”
Đoan Mộc Dương ác độc nói: “Kiếp sau nhớ kỹ, ở cái thế giới này, tư chất cùng thiên phú không quan trọng, quan trọng nhất chính là bối cảnh.”
“Đắc tội Đoan Mộc Gia, các ngươi chỉ có thể bị bóp chết.”
Hai tên Tiên Nhẫn đã đến gần hai người Lục Nhượng.
“Chậc chậc, Đoan Mộc Gia, bối cảnh thật là lớn, ta tất sợ hãi à nha…”
Lục Nhượng cũng lạnh lùng bước lên, nói: “Muốn so bối cảnh, đừng nói là các ngươi, toàn bộ Liên Minh Địa Phong đến cũng không đủ tư cách.”
Hắn ta không đáng.
Nói xong, hắn thản nhiên lấy chậu cỏ ở trên lưng xuống.
Hai tên Tiên Nhân, hắn tiện tay cũng có thể giết chết được, nhưng hắn phải thử uy lực của những cây cỏ này một chút.
Thế nhưng, khi hắn lây ra những cây cỏ này, ánh mắt của hai tên Tiên Nhân kia cũng lập tức biến đổi.
“Đây… Cái hũ trồng cỏ này là vật gì? Vì sao ta lại cảm nhận được một hơi thở hết sức khủng bố…”
Một Tiên Nhân thì thào.
“Không đơn giản… Thứ này cực kỳ nguy hiểm, e rằng phẩm cấp ở trên cả Thiên Tiên.”
Tên còn lại lên tiếng.
Hai người đều liếc nhìn nhau một cái.
“Chắc chắn hai tên này có địa vị lớn.”
Hai người lập tức có chung một suy nghĩ.
Một lão già vội vàng bước lên nói: “Hai người chúng ta có mắt như mù, mong hai vị đừng trách tội.”
Thấy thế, tất cả mọi người ở trên phi thuyền đều giật mình.
Đây chính là Tiên Nhân của Đoan Mộc Gia, lại có thể xin lỗi hai tên nhà quê kia?
Thật không thể tin nổi.
Đoan Mộc Dương cũng vô cùng ngoài ý muốn, trong mắt tràn đầy sự khó hiểu.
Mà trong con ngươi thanh đạm của Thanh Lam cũng lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
Hạ Dao ngạc nhiên đến mức cái miệng nhỏ cũng há hốc ra.
“Chúng ta cũng không có ý định mạo phạm, mong hai vị bao dung.”
Tiên Nhân của Đoan Mộc Gia tiếp tục lên tiếng, nói: “Tất cả mọi người đều là người ở trong Thiên Giới, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, mong hai người giơ cao đánh khẽ.”