Chương 263: Bàn tay vàng như xe bị tuột xích. (2)
“Ba vị kỳ thánh!”
“Mau, mau mang đến linh đan diệu dược bồi bổ linh hồn, linh hồn của ba vị kỳ tháng bị thương.”
“Thật là đáng sợ, mau cứu ba vị kỳ thánh…”
Các Huyền Tiên của Liên Minh Địa Phong đều vội vàng lên tiếng.
…
Tất cả mọi người ở đây đều giật mình rồi.
Không thể tưởng tượng nổi đến cực điểm.
“Xong, Thiên Diễn Sa Bàn đã nứt vỡ, đầu tóc của Lư Tinh đã bạc trắng, tứ đại kỳ thánh thì một chết ba bị thương…”
“Không có người nào có thể phá giải được chín bàn cờ này.”
“Bảo vật xuất thế, nhưng không người nào có thể có được.”
Tất cả mọi người đều im lặng, bỗng nhiên có một bàn cờ xương trắng biến mất.
“Người này là ai? Lại có thể phá vỡ được bàn cờ đầu tiên?”
“Chưa thấy qua bao giờ, hình như là thổ dân của Hoàng Thiên Châu.”
“Không có danh tiếng gì cả…”
Mọi người tập trung nhìn lại.
Người này chính là Tiêu Nham.
Lúc này, hắn ta dựa theo chỉ điểm của Tiên Tướng đệ nhất ở bên trong cơ thể, rốt cuộc cũng phá giải bàn cờ đầu tiên.
“Ha ha ha, ta mới chính là nhân vật chính của cái thế giới này.”
Hắn vô cùng hưng phấn, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, trong lòng của hắn ta vô cùng tự tin, lập tức đi đến trước bàn cờ thứ hai, nói:
“Dương lão, nhanh, nhanh dạy ta cách phá giải bàn cờ thứ hai.”
“Ngươi không để cho ta nghĩ hay sao?”
Trong cơ thể, Dương Diệt Trần cũng lạnh nhạt nói: “Bàn cờ này cực kỳ kinh khủng, ngươi nghĩ rằng rất là nhẹ nhàng sao?”
Sắc mặt của Tiêu Nham có hơi khó coi, nhưng vẫn nói: “Ta không phải có ý này… Mong Dương lão hao tâm tốn sức.”
Ngay sau đó Tiên Tướng đệ nhất Dương Diệt Trần rơi vào trong im lặng, dường như đang suy nghĩ.
“Tung tám hoành mười.”
Sau một lúc, giọng nói của Tiên Tướng đệ nhất rốt cuộc vang lên.
Tiêu Nham nhất thời bắt đầu ra tay.
Không lâu sau, ván cờ thứ hai đã được phá giải rồi.
Thoáng chốc, tất cả mọi người đều chú ý.
“Người này lại có thể phá giải bàn cờ thứ hai rồi?”
“Hơn nữa, nhìn qua hắn ta rất nhẹ nhàng, giống như chỉ đang chơi trò chơi.”
“Khó lường.”
Mọi người không khỏi giật mình.
Mà Tiêu Nham thì lại kiêu ngạo đi đến ván cờ thứ ba.
Lúc này, hắn ta phải tiêu hao một khoảng thời gian lâu hơn.
Nhưng cuối cùng Dương Diệt Trần cũng suy nghĩ ra phương pháp phá trận một lần nữa.
Ván thứ ba cũng phá.
Lần này, toàn trường đều kinh hãi.
“Vị thiên tài này…”
“Không ngờ lại có thể dựa vào chính mình mà phá liên tiếp ba bàn cờ.”
“Còn lợi hại hơn cả tiểu kỳ thánh Lư Tinh.”
Thế nhân đều chấn động.
Tiêu Nham đã ngồi ở trước bàn cờ thứ tư.
Ở phía sau của hắn ta xuất hiện một con dường dài.
“Vị huynh đài này, chúng ta có thể đi vào cùng ngươi được không? Cơ duyên ở trong đó do ngươi lựa chọn đầu tiên.”
“Đúng vậy, chỉ cần ngài cho phép chúng ta đi theo, ngài muốn cái gì chúng ta cũng cho ngài.”
“Huynh đài, ngươi xuất thân từ Hoàng Thiên Châu, quá ủy khuất ngươi rồi, Nhạc gia chúng ta chính là thế gia cấp Kim Tiên, mời ngươi tham gia.”
Trong lúc nhất thời, vô số người lên tiếng mời chào lấy lòng hắn ta.
Lúc này Tiêu Nham càng tự tin hơn.
Nhân dịp Dương lão ở trong cơ thể vẫn còn đang suy nghĩ, hắn ta xoay người nhìn xuống mọi người ở giữa sân, cười lạnh lùng nói:
“Ta tên Tiêu Nham.”
“Hôm nay chỉ cần là người tình nguyện trở thành người theo đuổi của ta thì có thể theo ta đi vào cùng nhau, nhận được cơ duyên vô thượng.”
Hắn ta chỉ về phía đám người.
“Ngươi, ngươi, ngươi, còn ngươi nữa.”
“Đều qua đây.”
Hắn ta chỉ, hầu như tất cả đều là những thánh nữ xinh đẹp nhất của các tông môn.
Thấy thế, sắc mặt của không ít thánh nữ đều tái xanh.
“Quá đáng.”
“Hắn ta nghĩ mình là cái gì?”
“Cho rằng bản thân là đế vương đang tuyển phi hay sao?”
Không ít thánh nữ tức giận.
Nhưng cũng có mấy người trầm tư suy nghĩ.
“Người này còn trẻ như vậy mà lại có thể liên tiếp phá vỡ ba bàn cờ, tiền đồ vô lượng…”
“Đáng giá lôi kéo…”
“Trước hết cứ đi theo hắn ta rồi hãy nói…”
Lúc này, thật sự có hơn mười thiếu nữ dung nhan thanh tú bước lên, đi theo phía sau của hắn ta.
Thấy thế, Tiêu Nham càng mừng rỡ như điên.
“Ha ha ha…”
Hắn ta cười lớn, ánh mắt không chút kiêng dè quét qua, bỗng nhiên rơi vào trên người của hai người Thanh Lam và Hạ Dao.
Hai người này chính là những đại mỹ nữ đứng đầu.
“Còn hai người các ngươi nữa.”
Thấy thế, sắc mặt của Thanh Lam và Hạ Dao đều lạnh lẽo.
Tiêu Nham chỉ vào Lục Nhượng nói:
“Ha ha ha, ta nói cho các ngươi biết, mặc dù tu vi của hắn cũng mạnh, nhưng căn bản không có cách nào đi vào đây được.”
“Chỉ có theo ta mới có khả năng đoạt lấy cơ duyên này.”
“Đến hay không? Ta sẽ ban thưởng tiền đồ vô lượng cho các ngươi.”
Hắn ta vô cùng hào khí nói.
Nhưng Thanh Lam chỉ thản nhiên.
Hạ Dao cười lạnh lẽo nói: “Ngươi phá giải bàn cờ thứ tư đi rồi hãy nói.”
Tiêu Nham cười lạnh lùng nói: “Ta đã quyết định rồi, không chỉ là bốn bàn cờ, mà là chín bàn cờ.”