Chương 264: Bàn tay vàng như xe bị tuột xích. (3)
Hắn ta nói xong liền xoay người chờ đợi.
“Tung mười một, hoành mười bảy.”
Sau đó không lâu, rốt cuộc giọng nói của Tiên Tướng Đệ Nhất trong cơ thể cũng vang lên.
Lúc này Tiêu Nham vô cùng mừng rỡ.
Nhưng hắn ta cũng không chú ý đến, giọng nói của Tiên Tướng Dương Diệt Trần cũng dần dần trở nên yếu ớt.
Rốt cuộc cũng phá được ván thứ tư.
Tất cả mọi người đều vô cùng khiếp sợ.
“Trời, bàn cờ thứ tư bị phá?”
“Kỳ tài, kỳ tài khoáng thế!”
“Chắc chắn người này chính là người có duyên, hắn rất có khả năng lấy được truyền thừa của Thiên Giới Đệ Nhất…”
Chỉ một thoáng, trong mắt mọi người liền nóng bỏng.
Trước đây hắn ta đã phá ba được ba bàn cờ coi như đã không tệ rồi, bây giờ lại phá được bốn bàn cờ, điều này có thể chứng minh Tiêu Nham có tiền đồ vô lượng.
“Chúng ta tình nguyện đi theo bên người của công tử.”
“Đa tạ công tử dẫn đường.”
Nhất thời, rất nhiều thánh nữ xinh đẹp còn do dự lúc nãy không dám nhúc nhích, bây giờ cũng đều tiến lên, đi theo phía sau của Tiêu Nham.
Tiêu Nham càng thêm đắc ý, hắn ta xoay người nhìn về phía Hạ Dao và Thanh Lam nói:
“Ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng.”
Nói xong, hắn ta còn quay người nhìn về phía Lục Nhượng nói:
“Lục Nhượng đúng không? Ta thấy tu vi của ngươi cũng không tệ lắm, đến đây, mang hai nàng đến đây, ta ban cho ngươi vinh quang trở thành tùy tùng đầu tiên của ta…”
“Ở bên cạnh của ta, cho dù là một con chó thì trong tương lai ngươi cũng có tiền đồ vô lượng.”
Hắn ta ngông cuồng, vô cùng đắc ý.
Lục Nhượng nghe vậy, nhất thời có chút buồn bực.
Từ sau khi đi ra khỏi sơn thôn vẫn còn chưa từng gặp qua người nào ngông cuồng như thế cả…
“Ồ. Ngươi thực sự rất không tồi, ta cơ nơi muốn giới thiệu cho ngươi, theo ta quay về thôn chăn heo, thế nào?”
Lục Nhượng hỏi ngược lại.
Nghe vậy, Tiêu Nham lập tức giận dữ.
“Phế vật, dám mang ta làm trò chơi?”
Hắn ta tức giận mắng: “Không cần, ngươi chờ xem, chờ đến khi ta lấy được truyền thừa của Thiên Giới đệ nhất, ngay cả cơ hội làm chó của ta ngươi cũng không có.”
Lúc này hắn ta xoay người.
“Tiêu Nham công tử, mau mau phá trận. Chỉ cần phá được trận, sau này ta sẽ là người của ngươi.”
Một thánh nữ quyến rũ nháy mắt với hắn ta.
“Tiêu Nham công tử, mau mau mang bọn ta đi vào.”
“Đúng vậy, mau bày ra thần uy của ngươi.”
Trong lúc nhất thời, thánh nữ của các tông môn đều lên tiếng.
Tiêu Nham cười rạng rỡ, xoay người đi đến trước mặt bàn cờ thứ năm, nói nhỏ:
“Dương lão, nhanh, mau giúp ta.”
Nhưng ở trong cơ thể của hắn ta, giọng nói của tiên tướng đệ nhất Dương Diệt Trần vang lên yếu ớt:
“Tiểu tử, bản tọa phá liên tiếp bốn bàn cờ, tiêu hao nhiều thần hồn lắm, bàn cờ thứ năm này kinh khủng vô biên, chỉ nhìn một cái cũng thiếu chút nữa khiến cho bản tọa hồn phi phách tán, ngươi tự cầu phúc đi… Bản tọa… Muốn nghỉ ngơi một chút…”
Nói xong, Tiên Tướng đệ nhất ở trong cơ thể của hắn ta hoàn toàn im lặng rồi, dường như đang rơi vào trong hôn mê.
Nhất thời, sắc mặt Tiêu Nham tái xanh rồi.
DCM, này, tình huống này là như thế nào?
Thời điểm quan trọng như thế này, tất cả mọi người đều nhìn hắn ta, mong chờ hắn ta phá quan… Bàn tay vàng… Như xe bị tuột xích rồi?
Hắn ta cảm thấy nghi ngờ nhân sinh!
Tiên tướng đệ nhất Dương Diệt Trần ở trong cơ thể hôn mê rồi.
Sắc mặt của Tiêu Nham lập tức tái xanh, tình huống này là như thế nào?
Hắn ta đang chuẩn bị làm một trận lớn, nhận lấy vô số hậu cung, đi lên đỉnh cao của cuộc sống.
Nhiều thánh nữ xinh đẹp trước lồi sau lõm còn đang nhìn hắn ta.
Lúc này nói không được?
Hắn ta thực sự tê cả da đầu!
“Không được, ta nhất định không thể không được…”
Hắn ta cắn răng nói:
“Cho dù không có Dương lão hỗ trợ, ta cũng là một thiên chi kiêu tử, ta cũng là nhân vật chính của thế giới này.”
Hắn ta quyết tâm tự mình phá cờ.
Thế nhưng, chỉ mới nhìn thoáng qua bàn cờ ở trước mặt, hắn ta trực tiếp bị lóa mắt.
Vô số loại quy tắc va chạm, nghìn vạn loại đạo tắc đan xen…
“Ta không tin…”
Hắn ta khó khăn tùy tiện cầm một quân cờ lên.
“Tiêu Nham công tử muốn phá cờ rồi.”
“Mỗi một quân cờ hạ xuống đều đang viết nên khúc nhạc truyền kỳ của hắn ta.”
“Dường như ta đã được nhìn thấy một tồn tại vô địch đang quật khởi rồi, có thể đi theo ở bên người của hắn ta, được hắn ta sủng hạnh chính là một chuyện tốt…”
Ở phía sau, rất nhiều thánh nữ đang chờ đợi, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy mong chờ.
“các ngươi mau tránh ra, ta là người đầu tiên đi tới, ta mới là người mà Tiêu Nham công tử yêu nhất.”
“Ha ha ha, bây giờ chúng ta cũng chỉ là người tùy tùng mà thôi, muốn tranh thủ tình cảm? Hỏi qua Tiêu Nham công tử trước.”
“Ta mới là người đạo lữ thích hợp nhất với Tiêu Nham công tử đúng không các vị?”
Thậm chí còn có một bộ phận thánh nữ bắt đầu tranh giành tình nhân.