Chương 266: Lý Phàm ra tay. (2)
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, khiếp sợ không thôi!
“Cái gì? Hắn thực sự tinh thông kỳ đạo?”
“Người này không giả vờ, hơn nữa, hắn chỉ sử dụng đúng ba quân cờ đã phá được bàn cờ đầu tiên?”
“Ta nhớ lúc trước tứ đại kỳ thánh phá cục cũng phải liên tục sử dụng mấy trăm nước cờ mới phá được ván cờ đầu tiên, giành chiến thắng.”
Mọi người bàn luận ầm ĩ.
Lúc này tam đại kỳ thánh đã khôi phục được không ít nguyên khí, nhìn thấy thế càng vô cùng sợ hãi.
“Làm sao đối phương có thể làm được? Ba nước phá bàn cờ… Thật là đáng sợ.”
Cầm một cây cờ màu trắng ở trong tay, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
“Phương pháp hóa giải bàn cờ càng đơn giản, chứng tỏ đối phương càng hiểu rõ, chắc chắn người này đã nghiên cứu triệt để bàn cờ rồi.”
“Trách không được lúc nãy một lúc lâu hắn cũng không cử động, thì ra đã hiểu rõ toàn bộ bàn cờ rồi.”
Bọn họ vô cùng nghiêm túc.
Nghe được lời của bọn hắn, vẻ mặt của mọi người ở xung quanh càng chấn động.
“Lục Nhượng này… Có lẽ đáng để mong chờ.”
Mọi người chú ý.
Hạ Dao và Thanh Lam cũng cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.
Mà Lục Nhượng cũng chỉ lạnh nhạt nhìn lướt qua mọi người, nói:
“Bây giờ người tình nguyện quay về thôn của chúng ta chăn heo, trồng trọt, làm việc vặt thì báo danh, còn không thì…”
Nói xong, hắn ngồi vào cái ghế thứ hai.
Ở bên kia quả cầu thủy tinh.
Bây giờ Lý Phàm nhìn thấy một ván cờ mới xuất hiện, không khỏi có chút mừng rỡ.
Ván này càng có một chút ý tứ hơn so với ván cờ lúc trước.
Nhưng hắn vẫn không cần phải nghĩ ngợi, nói:
“Tung mười một, hoành thất, hắc giao đoạn thủ, chuyển tiếp, bao vây đánh tới, thẳng đến hoàng long.”
Ở bên kia thủy tinh.
Lục Nhượng dựa theo lời nói của Lý Phàm đánh xuống năm nước cờ.
Sau khi năm quân cờ đen hạ xuống, trong nháy mắt, bàn cờ thứ hai cũng biến mất.
Rốt cuộc bàn cờ thứ hai đã phá giải.
Bàn cờ thứ ba xuất hiện.
Giờ phút này, tất cả mọi người có chút không thể ngồi yên.
“Năm bước… Phá bàn cờ thứ hai?”
“Hơn nữa, lúc này đây gần như hắn không cần phải suy nghĩ.”
“Thật là đáng sợ, làm sao hắn làm được?”
Tất cả mọi người ở đây đều giật mình, bàn cờ đáng sợ như thế… Hơn nữa càng về sau lại càng khó, hao phí nhiều thời gian hơn.
Nhưng ngược lại, căn bản Lục Nhượng cũng không cần phải suy nghĩ gì trong ván cờ thứ hai.
Lục Nhượng trực tiếp ngồi xuống ván cờ thứ ba.
Ván thứ ba, hắn cũng không phải suy nghĩ, cầm lấy cái cờ đen hạ xuống.
Đánh liên tiếp bảy nước cờ.
“Ầm…”
Phá ván thứ ba.
Tất cả mọi người đều giật mình một lần nữa.
Ba nước cờ phá ván cờ đầu tiên.
Năm nước cờ phá ván cờ thứ hai.
Mà ngay cả ván cờ khiến cho tiểu kỳ thánh Lư Tinh bạc đầu trong nháy mắt, khiến Thiên Diễn Sa Bàn của Huyền Trận Tiên hóa thành bột mịn, thậm chí khiến cho tứ đại kỳ thánh một chết ba bị thương, nhưng lại chỉ dùng bảy nước cờ.
Đây là cảnh giới gì?
Tất cả mọi người đều chú ý, trong ánh mắt của mọi người tràn đầy ngưng trọng.
Lục Nhượng như ngựa không dừng vó, ngồi xuống ván cờ thứ tư.
Hắn vừa mới ngồi xuống, bỗng nhiên dị biến phát sinh, không ngờ đối diện lại có thể có một quân cờ đen tự động đi ra.
Lần này, Lục Nhượng điều khiển quân trắng.
Hơn nữa đối phương lại ở trên nước.
(Trên nước: chỉ thế chủ động trong đánh cờ.)
Dị biến như vậy khiến cho tất cả mọi người đều ồ lên.
“Trơi ơi, tình huống này là như thế nào? Đối diện lại có biến hóa?”
“Đây là… Không dám để cho Lục Nhượng trên nước? Không dám để cho Lục Nhượng cầm cờ đen?”
“Không thể tưởng tượng nổi… Tài đánh cờ của Lục Nhượng lại có thể khiến cho đối diện cũng cảm thấy sợ hãi rồi?”
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Lục Nhượng vừa mới ra tay, đã phá liên tiếp ba bàn cờ.
Hơn nữa mỗi bàn cờ đều bị phá giải một cách đơn giản như vậy.
Bàn cờ thứ ba khó khăn nhất cũng chỉ sử dụng bảy nước cờ đã có thể khiến cho đối phương thua trận.
Bàn cờ thứ tư rồi, đến mức dồn ép đối phương đổi quân cờ.
Có nghĩa như thế nào!
“Dường như lúc nãy Tiêu Nham mạnh nhất cũng không thể làm được đến mức này…”
“Tiêu Nham? Kém xa, lúc đối mặt với bàn cờ Tiêu Nham cũng phải suy nghĩ một lúc lâu, không giống với Lục Nhượng, chỉ tiện tay hạ xuống mấy nước cờ đã có thể giành được thắng lợi.”
“Quá vô địch, rốt cuộc Lục Nhượng này đế từ nơi nào? Bối cảnh nào?”
Mọi người đều khiếp sợ đến cực điểm.
“Kỳ tài chưa từng có, đây mới thực sự là kỳ tài chưa từng có.”
“Thánh thủ trời sinh… Cái tuổi này lại có tu vi như thế!”
Tam đại kỳ thánh liên tục kinh hô.
Mà lúc này, ngay cả tiều kỳ thánh Lư Tinh cũng đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Lục Nhượng.
Đối phương kinh khủng đến mức nào?
Bản thân hắn ta bạc đầu cũng không có cách nào phá giải bàn cờ này… Đối phương lại có thể phá giải một cách đơn giản như thế…