Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 267: Phá cờ liên tục. (1)

Chương 267: Phá cờ liên tục. (1)


Mặc dù hắn ta chưa từng kiêu ngạo ở trên kỳ đạo, nhưng suốt đời cũng có sự tự tin, lúc này hắn ta chợt cảm thấy bản thân nhỏ bé vô cùng.
“Buộc đối phương phải đổi quân cờ, lúc này Lục Nhượng còn có thể được không?”
Tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn chằm chằm Lục Nhượng.
Lục Nhượng cũng ngơ ngác một chút, lúc này tâm trạng cũng hết sức phức tạp.
Sư phụ cũng… Quá biến thái rồi?
Mọi người đều tận tâm tận sức cũng không phá giải được bàn cờ, thế nhưng ở trước mặt của sư phụ thực sự không đáng giá nhắc tới.
Buộc đối phương đến mức phải đổi quân cờ…
Mà giờ phút này.
Ở phía bên kia của quả cầu thủy tinh.
Bàn cờ thứ tư đã xuất hiện, Lý Phàm cũng có chút ngoài ý muốn.
“Trình độ của người đánh cờ với Lục Nhượng này cũng được.”
Mặc dù ba bàn cờ phía trước rối ren phức tạp, nhưng thực ra sơ hở của đối phương cũng hết sức rõ ràng.
Nhưng ở bàn cờ thứ tư này lại thay đổi, đối phương không tấn công nữa, ngược lại phòng thủ, hơn nữa, sách lược phòng thủ cũng có thể nói là kỳ sách.
Nếu như là người bình thường thì hơn phân nửa sẽ khó có thể hiểu được.
Nhưng Lý Phàm cũng nhỉ nhìn hai lần đã tiếp tục nói:
“Đi dọc bốn bước, trăng sao hợp xướng, buộc thiên ngưu phải thối lui, lưỡng khí hỗ trợ nhau, dẫn thương long xuất động, nhất tứ phân dã, khả đoạn kỳ thủ.”
Ở bên kia thủy tinh.
Dựa theo lời nói của Lý Phàm, Lục Nhược tiếp tục phô trương.
Lúc này cũng không có nhanh như vậy.
Mãi đến khi quân cờ thứ mười hạ xuống, bàn cờ thứ tư mới biến mất.
Ván thứ tư đã bị phá giải.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Cái này cũng thật là đáng sợ quá đi?
“Buộc đối phương phải đổi quân cờ, hơn nữa sau khi chuẩn bị lại chỉ sử dụng có mười nước cờ để phá giải… Rốt cuộc kỳ nghệ của người này đã đến mức nào rồi?”
“Không cách nào tưởng tượng… Thực sự không cách nào tưởng tượng.”
“Người này mới thực sự là thiên tài tuyệt thế.”
Ánh mắt của mọi người phức tạp nhìn về phía Lục Nhượng, vẻ mặt đã hoàn toàn thay đổi.
“Rốt cuộc đây là vị kỳ tài khoáng thế nào… E rằng trình độ hiểu biết của hắn với bàn cờ đã đạt đến cảnh giới Thiên Nhân.”
Sắc mặt của tam đại kỳ thánh sợ hãi.
“Không thể ngờ được Lâm công tử lại có thể lợi hại như thế, chắc chắn đám người Lâm công tử, Độc Cô công tử xuất thân từ một danh môn bất thế?”
Lúc này, ngay cả Thanh lam cũng nhìn về phía Độc Cô Ngọc Thanh lên tiếng, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng tràn đầy sự phức tạp.
Quả nhiên, ngay từ ban đầu nàng đã cảm thấy hai người này không đơn giản rồi… Chẳng qua lại không thể ngờ hai người này lại yêu nghiệt như thế!
Nhưng nghe vậy, trong mắt của Độc Cô Ngọc Thanh cũng hiện lên vẻ lúng túng nói:
“Thanh Lam cô nương quá khen… Chúng ta thực sự đến từ trong thôn, ở trong thôn, Lục Nhượng sư huynh… Thực sự trồng trọt.”
Hắn vừa nhìn là đã biết, chắc chắn là do sư phụ ra tay.
Bằng không mà nói, căn bản Lục Nhượng không hiểu kỳ đạo.
Chẳng qua hắn cũng không thể nào ngờ được sư phụ lại có thể mạnh như thế, khiến cho đối thủ cũng phải đổi quân cờ, nhưng chỉ cần mười nước cờ đã có thể phá được rồi.
Sư phụ thật sự có học vấn thần tiên, không gì không biết.
Nghe vậy, trên mặt của Hạ Dao và Thanh Lam đều lộ ra vẻ khó tin.
Trồng trọt ở trong thôn?
Kỳ tài khoáng thế như vậy còn đi trồng trọt?
“Khiêm tốn quá mức chính là kiêu ngạo.”
Hạ Dao nhịn không được nghiến răng ken két.
Độc Cô Ngọc Thanh im lặng, nói như thế nào cũng là lời nói thật, tại sao không có người nào tin?

Mà giờ phút này, Lục Nhượng đã đi đến trước bàn cờ thứ năm rồi.
Không hề nghi ngờ, lúc này hắn vẫn cầm cờ trắng như trước, đối diện là cờ đen, hơn nữa còn trên nước!
Thế nhưng Lục Nhượng gần như không hề lo lắng, cầm quân cờ lên.
Bàn cờ thứ năm, mười ba nước.
Mười ba nước đã phá hết.
Tất cả mọi người ở đây đã chấn động đến mức chết lặng rồi.
Bàn cờ thứ sáu.
Lúc đến bàn cờ thứ sáu, ánh mắt của Lục Nhượng cũng chỉ dừng lại khoảng hai giây, nhưng chỉ là hai giây!
Sau đó, hắn liên tục phát huy.
Mười chín nước cờ.
Mười chín nước cờ lại phá được bàn cờ thứ sáu.
Tất cả mọi người đều chết lặng rồi, ánh mắt của mọi người đều ngây ngốc nhìn chằm chằm hắn.
Bàn cờ thứ bảy.
Sau khi Lục Nhượng xuất hiện ở trước mặt bàn cờ số bảy, ở trên ghế xương trắng đối diện của Lục Nhượng bỗng nhiên xuất hiện một bộ xương màu trắng.
Bộ xương màu trắng ngồi đối diện với hắn, tay cầm cờ trắng, đi một nước cờ trước.
Sau khi mọi người nhìn thấy bộ xương màu trắng xuất hiện thì sợ hãi không thôi.
“Đó là cái gì? Lẽ nào bộ xương màu trắng kia còn sống hay sao?”
“Thật là đáng sợ, đây chính là sinh linh còn sống ở bên trong dãy núi Táng Tiên hay sao?”
“Không thể tưởng tượng nổi.”
Mọi người đều lên tiếng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất