Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 289: Loại kiếm chân chính (2)

Chương 289: Loại kiếm chân chính (2)


Một đám chiến tướng cường đại, bọn hắn đứng ở cánh đồng hoang vắng yên lặng, cầm đầu, chính là một người trung niên trên người đeo thiết kiếm lớn.
Cơ bắp trên hai tay hắn ta, tựa như rồng, cường tráng phi thường, chiến giáp trên người loang lổ, hiển nhiên là tiên tướng thiết huyết từ trong đám người chết giết ra!
Người kiên cường như thế, giờ phút này, trong đôi mắt hổ, lại mang theo lệ ý, nhìn bầu trời, tràn đầy bi thương!
Từ Nam Vực đi ra, bọn hắn một mực tìm kiếm, tìm kiếm nguồn gốc của một kiếm áp chế bầu trời phía nam ngày xưa, bởi vì theo bọn hắn, tất nhiên đó là người có liên quan đến Vô Cực Tiên Vương, thậm chí có thể là Vô Cực Tiên Vương.
Nhưng bây giờ, một đạo kiếm ý phá vỡ vách giới, trở về Tiên Vực, phát ra chiến âm thiết huyết về phía kẻ địch ngày xưa, bọn hắn mới hiểu được...
Vô Cực Tiên Vương thật sự ngã xuống!
"Tiên Vương đã ngã xuống... Chúng ta có cần phải tìm kiếm không?”
“Bất Diệt Ma Quân trên Cấm Kỵ Hải Vực, có lẽ chính là kiêng kỵ Tiên Vương chưa chết, mới không dám động nữa, bây giờ cả Tiên Vực đều biết, Tiên Vương đã ngã xuống... Chỉ sợ không bao lâu nữa, đại quân của Ma tộc sẽ quay trở lại.”
"Phải làm sao mới ổn đây..."
Đi theo phía sau người này, có chừng mười hai vị tiên tướng cường đại, giờ phút này, vẻ mặt đều sầu não, cảm giác mê mang.
Nam tử trên lưng đeo thiết kiếm lớn, trong mắt dần dần tiêu tán sự sầu não, bỗng nhiên nắm chặt nắm tay!
“Tiên vương đã nói, ở hạ giới, có loại kiếm chân chính!”
"Thế gian khó tìm được loại kiếm chân chính, kiếm xuất thế không người địch! Tiên Vương đã truyền kiếm đạo của hắn xuống, chúng ta, hiện tại nhất định phải đi hạ giới, tìm được truyền nhân của Tiên Vương, bảo vệ hắn trưởng thành!”
“Không phải Nam Tiên Vực chúng ta là... Cơ hội duy nhất!”
Giọng hắn ta kiên định!
Mười hai đại tiên tướng phía sau cũng nhao nhao gật đầu!
...
Thiên Giới.
Nam Vực, dãy núi Thương Ly.
Đám người Lục Nhượng và Độc Cô Ngọc Thanh đã quay trở lại sơn thôn nhỏ.
Sau khi đi vào trong sơn thôn nhỏ, tất cả mọi người đều thở dài một hơi.
Chỉ cần đến đây, cho dù là tồn tại ở trên Bất Diệt chân chính thì bọn họ cũng không còn phải lo lắng như trước nữa.
Bọn họ nhanh chóng đến bên ngoài tiểu viện của Lý Phàm.
Lục Nhượng trực tiếp đẩy cửa bước vào, đi vào bên trong tiểu viện nói:
“Sư phụ, chúng ta đã trở về.”
Trong tiểu viện, Lý Phàm đang rảnh rỗi vừa dạy thơ cho Tâm Ninh, vừa chơi cờ.
Đối thủ của hắn chính là hắn.
Trước kia giúp Lục Nhượng chơi cờ, mặc dù tài đánh cờ của đối phương cũng không được tốt lắm, thế nhưng cũng khiến cho Lý Phàm nổi lên một chút hứng thú, cho nên hắn tự đánh cờ với bản thân một chút.
“Các ngươi đã trở về rồi, đoạn đường nãy vẫn thuận lợi chứ?”
Nhìn thấy đám người Lục Nhượng quay trở về, Lý Phàm mỉm cười hỏi.
Mà các sư huynh đệ khác cũng đều dừng những chuyện trong tay lại, quay đầu nhìn hai người Lục Nhượng và Độc Cô Ngọc Thanh.
Trong mắt của đám người Nam Phong, Tử Lăng, Long Tử Hiên đều lộ ra sự mong chờ và tò mò.
Bọn họ cũng biết, lúc này hai vị sư đệ đi ra ngoài… Đã nhấc lên sóng gió ngập trời.
Thậm chí ngay cả Bất Diệt, loại tồn tại ở bên trên Bất Diệt cũng đều xuất hiện.
“Khởi bẩm sư phụ, mọi chuyện đều thuận lợi.”
Độc Cô Ngọc Thanh bẩm báo nói:
“Chúng ta đã dựa theo ý tứ của sư phụ, hoàn thành nhiệm vụ.”
Trong lòng của hắn vẫn còn hơi xúc động, nếu như trước khi lên đường, sư phụ nói với hắn và Lục Nhượng chuyến đi lần này phải đối mặt với Bất Diệt, đối mặt với tồn tại ở trên Bất Diệt thì có lẽ hắn cũng không dám đi.
May là bây giờ đã lấy được tất cả mọi thứ ở bên trong Bất Diệt Đạo Cung.
Hắn tin tưởng, đó chính là mục đích của sư phụ.
Lý Phàm nghe vậy cũng mỉm cười, xem ra nhiệm vụ lần này được hoàn thành rất hoàn hảo.
Độc Cô Ngọc Thanh đã học tập thư pháp trong một khoảng thời gian dài như vậy, cũng có thể bộc lộ tài năng ở thế giới bên ngoài rồi chứ?
“Phần thưởng đâu? Cho ta xem.”
Lý Phàm hỏi.
Hắn cảm thấy rất tò mò, ngoại giới tổ chức thi đấu, không biết khen thưởng có lớn hay không.
Nếu như có thể thì nói không chừng sau này hắn cũng có thể tham gia được.
Sư phụ nói phần thưởng, chắc chắn chính là đang chỉ cái thanh kiếm kia.
Đối với sư phụ mà nói, chuyến đi lần này chính là một lần khảo nghiệm đối với bọn họ, mà thông qua được khảo nghiệm lấy được vật phẩm, tất nhiên chính là cái gọi là phần thưởng rồi.
“Ở chỗ này.”
Lúc này Độc Cô Ngọc Thanh cung kính dâng thanh kiếm gãy lên.
Những người khác thấy thế đều cảm thấy kinh hãi.
“Thanh kiếm này… Thật đáng sợ, không ngờ lại tỏa ra một hơi thở kinh khủng, giống như vực sâu, sâu không lường được…”
Long Tử Hiên nhịn không được lên tiếng.
“Mặc dù đã ngủ đông trong rất nhiều năm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một loại sắc bén vô địch như xưa… E rằng thanh kiếm này đã từng nhuộm máu của Chân Phật…”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất