Chương 378: Giao cái bùa chú kia ra
Hoàng Lôi đạo nhân run rẩy lên tiếng.
“Ta không phải.”
Tâm Ninh ngồi xuống, nhìn lão ta một chút, bỗng nhiên nói nhỏ:
“Ta ăn âm Quỷ kia đó.”
“Ăn ngon lắm!”
“Ngươi có sợ ta cũng ăn ngươi hay không?”
Đôi mắt to tròn hồn nhiên của nàng chân thành nhìn Hoàng Lôi đạo nhân.
Hoàng Lôi đạo nhân nghe vậy, cả người giống như bị sét đánh.
Lão ta không thể tin nổi nhìn Tâm Ninh, con ngươi mở to, giống như gặp quỷ.
Hô hấp của lão ta bỗng nhiên dần dần trở nên mong manh.
Lão ta…
Bị dọa chết tươi!
“Thật sự là quỷ nhát gan, còn tưởng là Thiên Sư cơ.”
“Không có tí sức lực nào.”
Tâm Ninh nói một câu rồi đứng dậy.
“Đa tạ, đa tạ Thần nữ.”
“Đa tạ Thần nữ cứu mạng.”
Lúc này, tất cả các tông chủ ở xung quanh đều cảm kích nhìn về phía Tâm Ninh.
“Tiểu cô nương, lúc nãy ngươi vừa sử dụng bảo vật gì để trấn áp âm Quỷ kia? Cho chúng ta xem một chút đi?”
Nhưng lúc này cũng có rất nhiều tông chủ không có ý tốt bước lên, vây xung quanh Tâm Ninh.
“Tiểu cô nương, những vật kia rất nguy hiểm, không phải là đồ chơi của ngươi, giao ra đi.”
“Không giao ra, đừng mong rời khỏi đây.”
Bọn hắn dồn dập lên tiếng.
Triệu Thần Minh bước lên nói:
“Hoàng cung của Tuyên Minh Hoàng Triều chúng ta đã bị hủy, tiểu cô nương, ngươi nên bồi thường! Giao cái bùa chú kia ra.”
Bọn hắn uy hiếp.
“Đám súc sinh này.”
Lúc này, Lê Giang ở bên cạnh khó nhọc đứng lên, Lâm Cửu Chính đỡ lấy lão ta.
Lê Giang thở hổn hển, nổi giận đùng đùng lên tiếng.
Thế nhưng trên mặt của lão ta không ngừng xuất hiện nếp nhăn.
Sinh mệnh của lão ta đang trôi nhanh.
“Lão già, ngươi bớt can thiệp vào chuyện của chúng ta.”
“Bản thân đã sắp chết còn dám ở chỗ này lo chuyện bao đồng?”
Đám tông chủ kia lạnh lùng lên tiếng, căn bản không để lão ta ở trong mắt.
“Tiểu Cửu, ngươi mau dẫn các nàng rời khỏi đây, ta sẽ sử dụng khốn quỷ trận ngăn cản những người này.”
Lúc này Lê Giang gào lên, lão ta quyết định sử dụng hết một tia sinh mệnh cuối cùng của mình.
“Không.”
Lúc này trong mắt của Lâm Cửu Chính đong đầy nước mắt.
Hắn không muốn nhìn thấy sư phụ chết đi.
“Ha ha ha, không quản lão già rác rưởi này, lấy được bảo vật mới là chuyện quan trọng.”
Triệu Thần Minh lạnh lùng cười, hắn ta đột nhiên bước lên, trực tiếp giơ bàn tay to về phía Tâm Ninh.
Vô cùng tàn nhẫn.
Toàn bộ tu vi kinh khủng được phóng ra.
Tâm Ninh thấy thế cũng chỉ nói một câu:
“Đều giết đi, giữ lại chỉ khiến người khác cảm thấy phiền.”
Vừa nói xong.
Cung Nhã ở phía sau của nàng bước ra một bước.
“Nàng duỗi bàn tay thon thả ra, bỗng nhiên nhanh chóng chỉ vào tất cả mọi người ở xung quanh.
Giờ phút này, những tông chủ mạnh mẽ kia bỗng nhiên nổ tung dưới ngón tay của nàng.
“Bụp bụp bụp.”
Từng người trực tiếp nổ tung.
Toàn bộ bị nổ tung thành sương máu.
“Không…”
Con ngươi của Triệu Thần Minh co rụt lại, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ muốn trốn, thế nhưng sau một khắc hắn ta cũng biến thành sương máu.
Chết hết!
Những người vừa mới nổi lên ác ý… Toàn bộ đều đã chết.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều hoảng sợ.
“Trời… Đây là… Đại La Kim Tiên sao?”
Một lão tông chủ quỳ bịch ở trên mặt đất.
“Tiên Vực… Người của Tiên Vực, các nàng… Chắc chắn là người trong Tiên Vực.”
“May mắn, may mắn chúng ta không có lòng dạ xấu xa…”
Những người còn lại không khỏi vui mừng đến cực điểm, dồn dập quỳ xuống đất.
Lúc này Cung Nhã mới lạnh nhạt xoay người, nhìn về phía Tâm Ninh.
Tâm Ninh vỗ vỗ tay, quay đầu nhìn về phía hai người Lê Giang, Lâm Cửu Chính nói:
“Này, sư phụ của ngươi sắp chết, ngươi còn không chạy nhanh? Lưu lại ở nơi này sẽ có người hại ngươi.”
Lâm Cửu Chính nghe vậy, nước mắt rơi xuống như mưa.
Hắn nhìn sư phụ nói:
“Không… Sư phụ sẽ không có chuyện gì, ta, ta dẫn ngươi đi mua bánh bao thịt ăn có được hay không? Ngươi nói ngươi muốn sờ xương của một trăm nữ thí chủ, ngươi vẫn còn chưa đạt được mục tiêu đâu…”
Giờ phút này toàn bộ mái tóc của Lê Giang đã biến thành màu trắng.
Sinh mệnh của lão ta đã tiêu hao hết, lúc này nhìn thấy hai người Tâm Ninh không gặp nguy hiểm, trong lòng lập tức được buông lỏng, nghe Lâm Cửu Chính nói lại càng cười thảm một tiếng, nói:
“Cửu Chính, vi sư, vi sư không xong rồi…”
Lão ta nói xong, bỗng nhiên quỳ về phía Tâm Ninh.
“Cầu… Cầu các ngươi… Chiếu cố… Đệ tử của ta.”
Nước mắt của hắn ta rơi đầy trên mặt.
Tâm Ninh nhìn về phía Giang Ly, thở dài, đành phải gật đầu.
Thấy thế, trên khuôn mặt của Lê Giang lộ ra một nụ cười thoải mái.
Lão ta cười vui vẻ như thế, nhưng hơi thở lại càng trở nên mong manh.
“Sư phụ.”
Nước mắt Lâm Cửu Chính tuôn ra như mưa, nhìn về phía Lê Giang.
“Ngươi… Không phải ngươi luôn muốn hỏi nàng tên là gì hay sao?”
Lê Giang mang theo nụ cười mỏng manh, nhìn Lâm Cửu Chính nói:
“Đông Nhã… Đông Nhã, cái tên rất đẹp có đúng hay không? Nàng càng xinh đẹp hơn, càng đẹp…”