Chương 379: Đi thôi, chúng ta đi gặp đại mỹ nữ
Ở bên trong đôi mắt của lão ta, một giọt nước mắt chảy ra.
Lão ta lấy ra một cái ngọc bội ở trong ngực.
“Nếu như có một ngày ngươi có thể đi đến Tiên Vực, tìm nàng ấy, thay ta trả lại cho nàng… Để cho nàng quên ta đi…”
Lão ta đã nói xong câu nói cuối cùng.
Sau đó chết đi.
Lão ta đã chết.
“Sư phụ!”
Lâm Cửu Chính ôm thi thể của sư phụ, khóc rống lên.
“Đừng khóc.”
Chờ hắn khóc một lúc lâu, Tâm Ninh mới nói.
“Chôn hắn, đi theo chúng ta.”
“Nhận một cái cúi đầu của sư phụ ngươi, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Nàng cố ý giả bộ lạnh lùng, thế nhưng ở trong đáy mắt cũng có một tia tiếc nuối và không đành lòng.
Cung Nhã nhìn thấy được sự thay đổi ở trong ánh mắt của Ma Quân, trong lòng không khỏi khẽ động.
So với kiếp trước, kiếp này Ma Quân có nhiều hơn một thứ…
Nhân từ… Và lương thiện…
…
Lâm Cửu Chính ôm thi thể của Lê Giang, đờ đẫn yên lặng đi theo ở phía sau của các nàng.
Sư phụ bảo hắn đi theo các nàng, đây chính là nguyện vọng của sư phụ.
Bọn hắn biến mất ở bên trong Tuyên Minh Hoàng Triều.
Mà tất cả các tông chủ tông môn vẫn còn đang quỳ gối tại chỗ ở đó…
…
Sau khi ra khỏi thành.
Lâm Cửu Chính tìm một nơi sông núi tươi đẹp, chôn Lê Giang.
Hắn lau khô nước mắt.
“Đi thôi, chúng ta vẫn còn phải đến Đông Bắc.”
Tâm Ninh lên tiếng.
“Được.”
Lúc này Lâm Cửu Chính cũng rời đi theo các nàng.
Truyền tống trận mở ra.
Ba người biến mất khỏi Tây Nam Thiên Giới.
…
Mà giờ phút này.
Nơi nào đó tràn ngập khí huyền hoàng, trong mật thất được hình thành bởi rễ Cây Thế Giới.
“Hử?”
Sâm La Tiên Quân bỗng nhiên mở mắt.
Hắn ta cảm nhận được một dấu ấn… Biến mất.
Có nghĩa là, một âm Quỷ… Đã không còn nữa.
Sao có thể có chuyện này?
Hắn ta nhíu mày, lập tức truyền lệnh.
“Tra một chút, hai cái âm Quỷ… Một cái biến mất.”
…
Ở bên ngoài Thiên Giới.
Lúc này mười tám vị Tiên Tướng đều nhận lệnh, trong nháy mắt giật mình.
“Tiên Quân có lệnh, chúng ta đi dò xét.”
Lúc này Sâm Minh Tiên Tướng lên tiếng.
Ngay lập tức, bọn hắn đều xuất phát về phía Thiên Giới.
…
Mà giờ phút này.
Thiên Giới.
Đông Bắc.
Ở bên ngoài một tòa thành nào đó.
Trên vùng đồng bằng mênh mông vô tận có một biển người lít nha lít nhít.
Tất cả đều là nữ nhân không mặt.
Có phu nhân to béo, có thiếu nữ trẻ tuổi, thậm chí còn có lão nhân tóc trắng, cùng có nữ đồng tóc búi…
Giống như thủy triều.
Đen nghịt như mây đen.
Trên tường thành.
Vô sú tu giả đang bắn tên về phía trước.
Đó là linh tiễn của tu giả, đốt lên một ngọn lửa bùng cháy.
Mũi tên lửa giống như mưa rào điên cuồng rơi xuống, sau khi những mũi tên kia bắn trúng nữ thi, lửa bùng cháy…
Trên tường thành không hề có bất cứ một tu giả nữ nào, toàn bộ đều là nam.
Phía trước tường thành đang chống cự lại Vô Diện Nữ Thi Triều xâm lấn.
Mà giờ phút này.
Một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp bỗng nhiên đi về phía cửa lớn đang đóng chặt.
Dáng người của nàng ta thướt tha, mặc chiếc váy xanh biếc, khiến nàng giống như một cửu thiên thần nữ.
Mặt của nàng ta vô cùng mỹ lệ, mỗi một cái nhíu mày, mỗi một nụ cười đều mang theo phong tình tuyệt thế.
Khi nàng ta xuất hiện ở dưới thành, tất cả binh sĩ của cả thành đều nhìn đến ngây người.
Nàng ta bước lên nhẹ nhàng, đẩy cổng thành đang được đóng bởi pháp trận.
“Để cho ta nhìn xem một chút, nơi này có khuôn mặt mà ta ưa thích hay không…”
Nàng ta mỉm cười.
…
Địa Băng Châu.
Một giới này vô cùng lạnh lẽo.
Khắp nơi đều là băng tuyết.
Ở bên trên băng tuyết có một tòa Băng Cung đang đứng sừng sững, rộng mênh mông vô tận, giống như là một tác phẩm của trời cao.
Ngay cả thành trì cũng được sử dụng khối băng trong suốt to lớn tạo thành.
Đây chính là một thế giới thuộc về băng tuyết.
Giờ phút này.
Ở một vùng băng tuyết nào đó, một cánh cổng hư không mở ra.
Tâm Ninh, Cung Nhã và Lâm Cửu Chính đi ra khỏi đó.
“Lạnh quá…”
Không khí lạnh lẽo khiến cho Lâm Cửu Chính cũng phải run rẩy.
Cung Nhã trực tiếp biến mất đi tìm hiểu tin tức.
Không lâu sau, nàng đã quay trở lại.
“Nơi này là Địa Băng Châu… Nghe nói vương quốc Băng Tuyết thống trị toàn bộ châu này, mà đó lại là một vị nữ vương.”
Lúc này Ma Soái Cung Nhã lên tiếng.
“Nữ vương, xinh đẹp không?”
Tâm Ninh bỗng nhiên lên tiếng.
“Nghe nói Nữ Vương Băng Tuyết vô cùng xinh đẹp.”
Trong đôi mắt to tròn của Tâm Ninh lóe lên tia sáng, nói:
“Quá tốt rồi, hì hì, ta thích nhất là ngắm đại mỹ nữ.”
“Đi thôi, chúng ta đi gặp đại mỹ nữ.”
Lúc này bọn họ rời đi.
Địa Băng Châu, quốc đô của vương quốc Băng Tuyết.
Ở trên tường thành lúc này, toàn bộ pháp trận đã được mở ra từ lâu.
Thế nhưng trên tường thành lại không hề có một bóng người nào cả.
“Ở vương quốc Băng Tuyết, gần như… Đều là nữ nhân.”
Cung Nhã lên tiếng, nói: “Cho nên được xưng là nữ giới.”
“Ồ… Nói như vậy, không phải vô diện nữ kia yêu chết nơi này hay sao?”