Chương 382: Nửa châu đã bị kiềm hãm
Nghe vậy, Băng Yên Nhiên gật đầu nói:
“Từ giờ trở đi, ta tuyệt đối sẽ không mở to mắt.”
Nữ quỷ kia có khả năng thay đổi bất kỳ một khuôn mặt nào, có nghĩa là trong khoảng thời gian tiếp theo, nếu như nàng nhìn thấy bất kỳ nữ nhân nào thì cũng có thể đó chính là nữ quỷ kia.
Mà chỉ cần có thể nhìn thấy mặt của nữ quỷ thì nàng sẽ mất đi khuôn mặt.
Cho nên dường như nhắm mắt lại chính là biện pháp duy nhất.
“Ngươi lại đây, bày một cái pháp trận ở nơi này, ồ… Tùy ngươi làm cái gì thì làm, tóm lại ngươi cứ làm giống như sư phụ Thiên Sư của ngươi.”
Tâm Ninh cũng liếc mắt nhìn Lâm Cửu Chính.
“Tốt.”
Lúc này hắn bày một cái pháp trận ở trong hoàng cung.
…
Tường thành Băng Tuyết.
Pháp trận cực kỳ mạnh mẽ, đủ loại lưỡi đao bằng băng, đủ loại gió lốc giống như gió to mưa lớn trút xuống.
Dường như không có một nữ thi nào có thể tiếp cận được tường thành Băng Tuyết này.
…
Tường thành Băng Tuyết.
Nhưng mà sau một khắc, những vô diện nữ thi kia đều dừng lại không tiến lên nữa.
Chúng nó đứng một cách yên tĩnh, sau đó nhường ra một con đường.
Ở bên trong con đường đó có một nữ tử đang chậm rãi đi tới.
Một nữ tử có dung nhan tuyệt thế.
Nàng đi đến phía trước thi triều, nhìn về phía tường thành Băng Tuyết ở phía trước, bỗng nhiên mỉm cười.
“Một giới được hình thành sau khi đồ vật cấp Bất Diệt vỡ vụn?”
“Đáng tiếc, một trăm phần trăm uy thế khi xưa đã không còn nữa…”
Sau một khắc, từ trong váy dài màu xanh biếc của nàng ta bỗng nhiên có vô số máu tươi chảy ra.
Máu tươi cuồn cuộn tạo thành một dòng sông máu rộng lớn.
Sông lớn dâng trào về phía trước, mặc dù vô số lưỡi đao bằng băng và gió lốc hạ xuống cũng không thể ngăn cản nổi.
“Ầm…”
Sông máu cuồn cuộn đánh thẳng vào tường thành.
“Ầm ầm.”
Lúc này, tường thành Băng Tuyết sụp đổ ầm ầm.
Vô số vô diện nữ thi tràn vào trong chớp mắt, vọt lên trên băng tuyết.
…
“Khởi bẩm nữ vương, tường thành Băng Tuyết đã bị phá.”
“Vô Diệm Nữ Thi Triều đã công chiếm vô số thành trì…”
Một phu nhân xinh đẹp đang cung kính lên tiếng ở bên ngoài đại điện, nàng ta chính là thừa tướng Tuyết Nhiên của vương quốc Băng Tuyết, bây giờ nàng ta cũng không thể gặp mặt nữ vương.
“Biết.”
Trong đại điện, giọng nói của Băng Yên Nhiên lạnh nhạt truyền ra ngoài.
Tuyết Nhiên rời đi.
Sau đó không lâu, Tuyết Nhiên lại đến đây bẩm báo một lần nữa.
“Nửa châu đã bị kiềm hãm.”
Giọng nói của Tuyết Nhiên càng trầm trọng.
“Tiếp tục chờ đợi.”
…
Tuyết Nhiên liên tục đến đây bẩm báo.
“Kẻ địch… Đã đến dưới chân thành của nữ vương.”
Lần thứ năm, trong giọng nói của Tuyết Nhiên đã mang theo sự sợ hãi.
Nhưng Nữ vương Băng Tuyết vẫn duy trì sự bình tĩnh như trước: “Tiếp tục chờ.”
Tuyết Nhiên ngẩng đầu, nhìn vào cung điện muốn nói điều gì đó, nhưng chỉ có thể thở dài một cái, xoay người rời đi.
Hoàng thành nhanh chóng truyền đến âm thanh ầm ầm.
Tuyết Nhiên bước từng bước một, một lần nữa đi đến trước đại điện.
Trong đại điện, Lâm Cửu Chính đang quơ quơ cái kiếm gỗ, trên kiếm gỗ của hắn có một cái bùa màu vàng đang cháy, tỏa ra lực lượng dương cương.
Lúc này, Tuyết Nhiên bỗng nhiên liếc mắt nhìn Lâm Cửu Chính.
Cả người của Lâm Cửu Chính cứng đờ, dường như không biết cái gì cả, đờ đẫn tiếp tục quơ thanh kiếm gỗ của hắn.
Tuyết Nhiên lạnh nhạt bước từng bước vào trong hoàng cung.
Trong đại điện.
Bên trên vương tọa, Băng Yên Nhiên nhắm mắt dưỡng thần, không nhúc nhích.
Trên mặt của nàng mang theo mạng che mặt, váy dài thủy tinh làm nổi bật lên dáng người tuyệt mỹ của nàng.
Nàng vô cùng an tĩnh, dường như không hề cảm nhận được Tuyết Nhiên đang đi đến.
“Thật là một nữ vương mỹ lệ.”
Tuyết Nhiên bỗng nhiên mỉm cười, nàng ta bước từng bước về phía trước, nói:
“Nữ vương, vì sao lại không mở mắt?”
“Bởi vì không dám nhìn ta hay sao?”
Nàng ta bỗng nhiên phất tay, mạng thủy tinh che mặt của Băng Yên Nhiên trực tiếp rơi xuống.
Lúc nay, ngay cả Tuyết Nhiên cũng phải ngơ ngác.
“Thật đẹp.”
“Cũng đẹp giống ta năm xưa.”
“Đáng tiếc, ngươi có biết không, đôi khi xinh đẹp cũng là một loại tội.”
“Năm đó ta xinh đẹp số một không hai ở trên Tiên Vực, vô số người theo đuổi… Đáng tiếc, chẳng qua ta chỉ đội nón xanh cho Sâm La mà thôi, hắn ta liền cướp đi khuôn mặt của ta, ngươi nói có công bằng hay không?”
“Ta chịu nhiều cảm giác bất công như vậy, cho nên ta cũng để cho ngươi trải nghiệm cảm giác bất công này một chút có được hay không?”
“Ngươi không nhìn ta cũng không quan trọng, ta có một vạn phương pháp có thể lấy được khuôn mặt của ngươi.”
“Cảm ơn khuôn mặt của ngươi.”
Tuyết Nhiên mỉm cười ôn hòa, nàng ta bỗng nhiên nhẹ nhàng giơ tay ra.
Trong nháy mắt khi nàng ta chạm đến khuôn mặt của Băng Yên Nhiên, bỗng nhiên khuôn mặt của Băng Yên Nhiên… Trực tiếp bị nàng ta bóc ra.
Nàng ta cầm tấm da mặt thật mỏng ở trên tay phải, cúi đầu nhìn xuống, trong đôi mắt xinh đẹp mang theo sự tán thưởng và mừng rỡ.
Sau đó, tay trái của nàng ta bóc da mặt của nàng ta xuống.