Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 389: Sâm La Cửu Thức chính là tuyệt học chứng đạo của hắn ta

Chương 389: Sâm La Cửu Thức chính là tuyệt học chứng đạo của hắn ta


Bọn họ đều hiểu, cuộc chiến đấu ở Hư Không Hải Vực kia mới thực sự quyết định đến thắng bại cuối cùng.
Lúc này!
Ở bên ngoài, Hư Không Hải Vực sôi trào, tiên linh lực cuồng loạn đang nhắm về phía Tâm Ninh.
Nhưng mà vào giờ phút này, Tâm Ninh lại có một cảm giác.
Nàng bỗng nhiên đọc một bài thơ:
“Tuyền nhãn vô thanh tích tế luu
Thị âm chiếu thủy ái tình nhu
Tiểu hà tài lộ tiêm tiêm giác
Tảo hữu tinh đình lập thượng đầu.”
(Dịch thơ: Bài thơ Tiểu trì của Dương Vạn Lý:
Ao con
Không làn gợn nhỏ mặt sao sâu
Bóng nước hình cây cảnh rõ màu
Sen búp thon thon vừa nhú ngọn
Chuồn chuồn sớm đã đậu trên đầu.)
Theo giọng ngâm thơ của nàng, nhưng văn tự màu vàng bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh của nàng, tùy ý bay nhảy theo nàng.
Giờ phút này, nàng vạn pháp bất xâm, bay nhảy, tiên linh lực như sóng biển nhưng nàng giống như đang bước đi trên đất bằng.
“Ngươi nói cái gì quỷ dị vậy?”
Sâm La Tiên Quân nhíu mày.
Văn tự màu vàng này lại khiến cho hắn ta có cảm giác không yên ở trong lòng.
“Sâm La Cửu Thức.”
“Cuồng Trảm.”
“Sâm La Cửu Thức.”
“Diệt Hồn.”
Hắn ta liên tục ra tay.
Sâm La Cửu Thức chính là tuyệt học chứng đạo của hắn ta.
Từng thức càng nhanh hơn, càng kinh khủng hơn so với thức trước, ý sát phạt trải rộng chư thiên, đạo đạo sát phạt ngàn vạn đều xuất hiện.
Giờ phút này, trong vòng Hư Không Hải Vực rộng mấy trăm triệu dặm, từng tầng Hư Không Chi Hải đều dựng đứng lên, gần như có thể diệt thế.
Thế nhưng Tâm Ninh vẫn thản nhiên như trước.
“Xuân miên bất giác hiểu
Xử xử văn đề điểu
Nguyên lai phong vũ thanh
Hoa lạc tri đa thiếu.”
(Dịch thơ: Bài thơ Xuân hiểu của Mạnh Hạo Nhiên:
Ban mai chợt tỉnh giấc
Nghe đầy tiếng chim kêu
Đêm qua mây mưa thế
Hoa xuân rụng ít nhiều?)
Nàng giống như một đứa trẻ đang đi học, trong miệng đọc ra một bài thơ mà Lý Phàm đã từng dạy.
Mỗi một bài thơ được đọc lên đều có những văn tự màu vàng quay xung quanh ở bên người của nàng.
Mỗi một chữ đều mang theo một loại lực lượng thần bí khó lường.
Hoặc là yên lặng, hoặc là tốt lành, hoặc là vui vẻ…
“Thảo trường oanh phi nhị nguyệt thiên
Phất đê dương liễu túy thanh yên
Nhi đồng phóng học quy lai tảo
Mang sấn đông phong phóng chỉ diên.”
(Dịch thơ: Bài thơ Thôn cư của Cao Đỉnh, bản dịch của Cao Nguyên Minh:
Tháng ba cỏ mọc, oanh bay,
Trên đê liễu rủ, xuân say hương lòng,
Trẻ con nghỉ học về đồng
Thả diều cùng với gió đông trong làng.)

“Lý Bạch thừa chu tướng dục hành
Hốt văn ngạn thượng đạp ca thanh
Đào hoa đàm thủy thâm thiên xích
Bất cập uông luân tống ngã tình.”
(Dịch thơ: Bài thơ tặng Uông Luân của Lý Bạch, bản dịch của Nguyễn Ngọc Kiên:
Lý Bạch xuống thuyền sắp sửa xa
Bỗng nghe điệu nhảy quyện lời ca
Đầm Đào hoa thẳm sâu ngàn thước.
Sao sánh tình Uông tiễn biệt ta!)

Nàng giống như một đứa trẻ vui vẻ, trong miệng không ngừng đọc thơ.
Nàng không hề để ý chút nào, tất cả các bài thơ đều thuận miệng mà đọc.
Giờ phút này, nàng tỏ vẻ thần bí đến cực điểm, rất nhiều văn tự màu vàng đang phụ trợ cho nàng, mỗi một chữ đều ẩn chứa đại đạo Bất Diệt.
Mà đạo pháp của Sâm La Tiên Quân mang theo ý sát phạt kinh khủng, mang theo hơi thở của Sâm La lại không hề làm gì được nàng cả.
Ngay cả những mũi nhọn đang chém giết xung quanh Tâm Ninh cũng bị những văn tự thần bí kia đánh cho tan rã.
Văn tự này giống như đang tạo thành một thế giới.
Sâm La Tiên Quân ra tay cuồng loạn, Sâm La Cửu Thức, hắn ta đã liên tục sử dụng bảy thức.
Ngay cả ở trong Tiên Vực, hắn ta đã trải qua vô số cuộc chiến lớn, thế nhưng có rất ít đối thủ có thể bức hắn ta đến một bước này.
Hắn ta gầm thét, cực kỳ tức giận.
Vào giờ phút này, một âm thanh già nua bỗng nhiên vang vọng ở bên trong lòng của hắn ta.
“Không thể lưu thủ, nàng đang ngâm tụng đại đạo, gần như Hồng Mông.”
Gần như Hồng Mông.
Bốn chữ này khiến cho Sâm La Tiên Quân nhất thời đại biến.
Hắn ta nhìn chòng chọc Tâm Ninh, sát ý dày đặc.
“Có lẽ bổn quân không nên để cho ngươi đi đến một bước Bất Diệt này.”
Giờ phút này, hắn ta có hơi hối hận rồi.
Có lẽ trong quá trình Tâm Ninh trở thành Bất Diệt, hắn ta nên bóp chết nàng.
Thế nhưng cuối cùng bản thân vẫn tham lam, dù sao, nếu như chờ Cửu Thánh Ma Quân quay trở lại Bất Diệt rồi cắn nuốt thì xác suất hắn ta có thể chứng đạo Bất Diệt Chi Vương sẽ lớn hơn một ít.
Trên thực tế, hắn ta cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn, bởi vì tính toán như thế nào hắn ta cũng nên phải tùy ý là có thể trấn áp được Tâm Ninh mới đúng.
Cho dù là Bất Diệt, nhưng những người ở cùng cảnh giới Bất Diệt cũng khác nhau một trời một vực, cấp bậc của Sâm La Tiên Quân đã nằm trong danh sách những người mạnh nhất rồi.
Ai có thể ngờ được ở kiếp này, Cửu Thánh Ma Quân lại có thể tu hành một cách quỷ dị như vậy? Lại có thể gần đạt đến Hồng Mông…
“Ban cho ngươi tử vong.”
“Sâm La Cửu Thức, Sâm La Luyện Ngục.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất