Chương 406: Nguyên Thủy Tạo…
Nghe vậy, Lâm Cửu Chính càng kích động hơn, nói:
“Tiền bối, vãn bối chỉ cầu mong có thể học được phương pháp vẽ bùa chú, cũng đã chính là may mắn của cả đời.”
Hắn hiểu rất rõ, bây giờ vị đại năng này chắc chắn chính là một cường giả chân chính.
Bởi vì, cho dù ở trong biển học thức, bùa chú chính là một trong những con đường khó khăn nhất, đồng thời, cũng là một con đường đạt được thành tựu lớn nhất.
Những thứ khác như phong thủy, Thiên Sư cũng không thể nào so sánh được với bùa chú.
Cho nên vị tiến bối này nói không hiểu rõ pháp thiên sư, căn bản không phải không hiểu, mà là hoàn toàn gai mắt.
Lý Phàm cũng nở nụ cười, nói:
“Tốt, ta sẽ truyền thụ phương pháp bùa chú cho ngươi.”
Hắn đã đồng ý.
Nghe vây, Lâm Cửu Chính vô cùng kích động, vị đại năng vô thượng này lại có thể tiếp nhận hắn?
Hắn mừng rỡ như điên, vội vàng nói:
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
“Không cần phải đa lễ, đứng lên đi.”
Lý Phàm mỉm cười nói:
“Đối với một đạo bùa chú này, trước hết ngươi hãy tu luyện nội dung ở bên trong quyển sách này, nếu như có điều gì khó hiểu, vi sư sẽ giúp ngươi giải đáp.”
Lúc này hắn đưa ra một quyển sách cổ dính đầy bụi bẩn.
Quyển sách cổ kia gần như đã mục nát hết, lộ ra dấu vết của năm tháng.
Không hề nghi ngờ, quyển sách này cũng được lấy từ bên trong hệ thống.
Trước đây Lý Phàm thấy chữ ở trong quyển sách này vẽ như gà bới.
Lâm Cửu Chính nghe vậy, lúc này nghiêm túc nhận lấy quyển sách kia.
Ở bên trên của bìa sách mơ hồ có ba chữ.
“Nguyên Thủy Tạo…”
Thấy thế, Lâm Cửu Chính giật mình nói.
Hắn ngơ ngác nhìn vào quyển sách ở trên tay…
“Lê Giang sư phụ đã từng nói, ở bên trong Tiên Vực có chứa rất nhiều đạo Thiên Sư, thế nhưng đều có chung một tổ sư…”
“Mà vị tổ sư ấy đã biến mất bên trong dòng sông dài của lịch sử, có người nói người đó suốt đời tu luyện một quyển sách bảo điển Thiên Sư là Nguyên Thủy Tạo Hóa Kinh, thế nhưng cho đến bây giờ còn chưa có người nào từng nhìn thấy…”
Hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lý Phàm.
Tùy ý thản nhiên, tiêu sái điềm tĩnh.
Giống như là một vị khách đang tiêu sái ở bên trong hồng trần, ẩn cư nơi hạ thế.
Thế nhưng mà giờ phút này, trong nháy mắt hắn lại nghĩ đến một chuyện, vị tiền bối này… Lẽ nào…
Chẳng lẽ chính là người đã biến mất ở mười mấy triệu năm về trước…
Thiên Sư Đạo Cộng Tổ?
Hắn run rẩy!
Ở phía trên Tiên Vực.
Một lão già mặc áo bào đen xuất hiện ở bên trong một cái đại điện to lớn rộng rãi.
Nơi này, từng luồng khí Hồng Mông quanh quẩn, thế nhưng hơi thở lại được che giấu rất cẩn thận, mặc dù ở ngay tại bên trong Tiên Quốc của lão ta nhưng cũng không có người nào biết được.
Minh La Tiên Cung!
Minh La Tiên Vương đã quay trở lại Tiên Quốc của lão ta, lão ta đi vào bên trong đại điện, vung tay lên, nửa người dưới của Sâm La Tiên Quân lập tức xuất hiện ở bên trong đại điện.
“Vi sư sử dụng khí Hồng Mông để nuôi dưỡng cơ thể của ngươi, có lẽ sau ba tháng ngươi mới có thể khôi phục lại toàn bộ cơ thể.”
Minh La lạnh nhạt lên tiếng.
Sâm La Tiên Quân chỉ còn lại hai cái chân, lúc này lại quỳ về phía của Minh La Tiên Vương.
Mặc dù bị thương nặng nhưng hắn ta vẫn còn có ý thức.
“Thôi, vi sư còn có chuyện quan trọng.”
Nói xong, Minh La Tiên Vương lập tức rời đi.
Không lâu sau, lão ta đã đi vào một nơi bí ẩn khác.
Nơi này chính là tổ địa của Quang Vũ Tiên Quốc.
“Quang Vũ Tiên Vương, lão hữu tới chơi…”
Minh La Tiên Vương trực tiếp lên tiếng.
Ở sâu bên trong nơi bí ẩn này, một lúc lâu sau, một giọng nói già nua lạnh nhạt vang lên:
“Minh La, ta với ngươi mười vạn năm chưa từng thấy mặt nhau, bây giờ đến đây có chuyện gì?”
Minh La Tiên Vương nói:
“Ta muốn cho ngươi một cái cơ duyên vô thượng.”
…
Đồng thời.
Ở bên trong một cái đạo cung tràn đầy khí Hồng Mông, người bình thường không thể nhìn thấy được, bao phủ lên trên tất cả chúng sinh.
Nơi này chính là Thiên Cơ Tiên Cung.
Tiên Vương Du La tu hành ở nơi này.
Giờ phút này, trong đại điện của Thiên Cơ Tiên Cung, hai nhân vật cực kỳ khủng bố đang ngồi đối diện với nhau.
Một nam nhân trung niên đang cầm Trận Bàn Thái Cực ở trong tay, dường như có ngàn loại đạo vận đang quanh quẩn, ở chính giữa trán của hắn ta có một đường vân Thái Cực trời sinh.
Hơi thở của hắn ta cực kỳ huyền ảo, vung tay đều mang theo một luồng khí đáng sợ nào đó, dường như nhân quả ở bên cạnh của hắn ta đang sụp đổ biến mất theo.
Mà ở phía đối diện của hắn ta là một người mặc tiên bào, nam tử có mái tóc dài như thác nước, trong mắt ẩn chứa tang thương vô tận, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, nhìn thấu những chuyện chìm nổi của thế gian, nhưng giờ phút này, ở dưới đáy mắt lại ẩn giấu một sự tức giận sâu sắc.