Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 407: Đây chính là ba giọt máu Tiên Vương…

Chương 407: Đây chính là ba giọt máu Tiên Vương…


Nam nhân trung niên có Thái Cực Đạo Văn ở trên trán nhìn về phía đối diện nói:
“An Thác, ngươi phải hiểu rằng chuyện này liên lụy đến rất nhiều chuyện to lớn.”
“Mặc dù cái phân thân mà ngươi lưu lại ở dưới hạ giới là hơn mười vạn năm về trước, cảnh giới thua kém rất xa ngươi của bây giờ, nhưng mà có thể xóa bỏ được nó, chứng tỏ đối phương ít nhất cũng là một vị Bất Diệt Chi Vương.”
“Liên quan đến những nhân vật tồn tại cùng cấp bậc với chúng ta, ngươi muốn trả giá, e rằng nhiều vô cùng…”
Nghe vậy, An Thác Tiên Vương vẫn lạnh nhạt nói:
“Ta và ngươi đã chuẩn bị hơn một tháng ở trong điện, tại sao lại có thể từ bỏ được chứ?”
Trên mặt của hắn ta lộ ra vẻ kiên quyết:
“Dù cho có phải lên trời hay xuống đất, nhất định ta phải tìm ra được người này, giết chết hắn.”
“Hắn đã diệt phân thân của ta, nhân quả cũng đã được kết xuống.”
“Ta hiểu rõ quy củ của Du Lan ngươi, đây chính là ba giọt máu Tiên Vương…”
Hắn ta giơ tay, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện ba giọt máu vô cùng khủng bố.
Ba giọt máu tươi giống như xích kim đang chuyển động, phát ra khí thế khó có thể tưởng tượng nổi, nếu không phải ở trong đại điện này có đại trận Tiên Vương kinh khủng nào đó, thì chỉ e rằng không gian của một nơi này cũng lập tức bị sụp đổ vì sự xuất hiện của ba giọt máu Tiên Vương này.
Trong mắt Du Lan Tiên Vương lộ ra sự phức tạp, nói:
“Được rồi, nếu ngươi đã cưỡng cầu, ta sẽ thay ngươi ra tay một lần, suy diễn tồn tại của người này.”
Hắn ta vung tay lên, ba giọt máu Tiên Vương đã rơi vào trong tay.
Một giọt ở trong đó rơi xuống trận bàn Thái Cực.
“Đạo diễn vô cực, nhân quả tuần hoàn, truy tung tìm vật, cửu u hoàng tuyền.”
Du Lan nhỏ giọng lên tiếng, hai tay nhanh chóng kết ấn.
Trong lúc nhất thời, cả tòa Tiên Điện Thiên Cơ đều chấn động.
Trong nháy mắt, từng cái đại trận kinh khủng xuất hiện ở bên trong không gian của Tiên Điện, mấy trăm vạn đạo tắc kinh khủng cũng đang reo vang cùng với nhau.
Hắn ta đang ngịch thiên suy luận nhân quả.
Trong chốc lát, không gian ở nơi này đại biến, dường như đang tiến vào bên trong dòng sông thời không dài dằng dặc, bóng mờ đan xen với nhau.
Mấy trăm vạn năm trước, hung thú đang gào thét, mấy ngàn vạn năm sau, bóng mờ trộn lẫn vào nhau…
Vô số loại nhân quả đang đan xen.
“Một giọt máu Tiên Vương dẫn ta nhìn thấy chân thực.”
Du Lan và An Thác đi bên trong dòng sông dài của lịch sử, một giọt máu Tiên Vương đang chỉ dẫn phương hướng cho bọn hắn.
Dường như bọn hắn đang đi vào bên trong một vùng Hư Không Hải Vực, dường như nhìn thấy được một cái thế giới mơ hồ, đang hình thành dưới một sự va chạm nào đó.
Thế nhưng ở phía trước lại có một tấm sương mù nào đó đang bao phủ, không thể nhìn thấu được.
“Mặc dù ở bên trong dòng sông dài của nhân quả cũng không thể nào nhìn thấu được? Làm sao có thể?”
Du Lan Tiên Vương hoảng sợ.
“Nhất định ta phải tìm ra nhân quả này, sử dụng hết tất cả để cho ta nhìn thấy rõ phía trước.”
An Thác Tiên Vương gầm thét, hắn ta lại ép ra thêm ba giọt máu Tiên Vương nữa.
“Đốt cháy máu này, soi sáng phía trước.”
Nghe vậy Du Lan cũng gật đầu, lúc này ngay cả hắn ta cũng cảm thấy hơi tò mò.
Rốt cuộc liên quan đến nhân vật nào mà ngay cả máu Tiên Vương cũng không thể nào nhìn thấu nổi…
Hắn ta đốt cháy ba giọt máu Tiên Vương của An Thác, trong chốc lát, dòng sông dài nhân quả sôi trào, vô số Thiên Cơ đang diễn hóa, hình ảnh kinh khủng dường như đang thức tỉnh.
Phía trước, vô số sương mù giống như bị máu Tiên Vương được đốt cháy mà bốc hơi.
Nhưng cũng chính ở trong khoảnh khắc này.
Ở bên trên Tiên Vực, ở trên một dãy núi nguyên thủy viễn cổ nào đó.
Một tòa tiên cung được thành lập ở nơi này.
Thế nhưng ở bên trong tiên cung cũng không to và rộng lớn như vậy, ngược lại giống như ở trong một căn nhà nhỏ của gia đình nông dân nào đó, rất nhiều linh dược trân quý đều sinh trưởng ở đây.
Một số chim chóc cũng đậu ở trên mái hiên nhà.
Mà ở một nơi bên trong tòa cung điện này, một bóng người xinh đẹp mỹ lệ đến cực điểm đang tự tay gieo trồng một gốc hoa hồng.
Nàng mặc một bộ váy trắng, tuôn dài như một thác nước, mái tóc đen nhánh tùy ý buông thả ở trên bờ vai, dáng người thướt tha yêu kiều như kiệt tác tự nhiên của thiên địa.
Bàn tay ngọc thon tài, óng ánh sáng lấp lánh, nhẹ nhàng đỡ lấy một giọt nước rơi xuống từ lá hoa hồng, sau đó nàng mỉm cười, môi son hé mở, khẽ lộ ra hàm răng trắng bóc, nụ cười như trăng rằm, khiến cho tất cả hoa cỏ ở trong khu vườn này đều nở rộ.
Đôi mắt của nàng giống như hồ nước trong vắt tinh khiết nhất ở trên cửu thiên, cánh mũi ngọc tinh xảo thẳng tắp, lông mày như lưỡi liềm.
“Ngày này sang năm, tháng này quý này hoa nên nở rộ rồi.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất