Chương 409: Hi vọng ở giữa các hạ và ta không có nhân quả
Dường như sương mù cũng cảm nhận được hắn ta.
“Thật sự có thể sao? Rốt cuộc ở trong đó ẩn giấu cái gì?”
Du Lan Tiên Vương có hơi mong đợi.
“Phá…”
An Thác Tiên Vương gầm lên giận dữ, chấn động sương mù.
Nhưng cũng chỉ trong một cái chớp mắt này.
Ở bên trong màn sương mù kia bỗng nhiên truyền ra một tiếng phượng hót…
Réo rắt như âm thanh đến từ cửu thiên, huyền diệu như âm thanh của đại đạo, xuyên qua tất cả sương mù, vang vọng khắp dòng sông dài nhân quả.
Trong sương mù, cả người của An Thác Tiên Vương bỗng nhiên rung động, hắn ta lảo đảo, gần như đứng không vững, khóe miệng mang theo một tia máu tươi.
Trong đôi mắt của hắn ta toát ra một tia sáng khó tin.
“An Thác đạo huynh, làm sao thế, ngươi nhfin thấy cái gì?”
Du Lan vội vàng tiến lên.
Trong con ngươi của An Thác sáng tối chập chờn, nói:
“Chân Hoàng nhất tộc vẫn còn dư nghiệt…”
Hắn ta nói ra tám chữ.
Vừa nói xong, lông mày của Dư Lan lập tức đại biến.
Chân Hoàng nhất tộc vẫn còn dư nghiệt…
Hắn ta hoảng sợ!
“Ta biết năm đó ngươi từng tham dự cuộc đại chiến đồ sát Chân Hoàng nhất tộc, cho nên cọc nhân quả này đã được kết xuống từ mấy chục vạn năm về trước rồi… Đến nay mới xuất hiện.”
Du Lan nói từng câu từng chữ, nói ra một cái bí mật.
Ở trong thời đại thượng cổ, An Thác Tiên Vương đã từng tham dự một trận đại chiến diệt tộc.
“Nhân quả năm xưa lại xuất hiện ở một kiếp này… Mặc dù ta cũng chưa từng nhìn thấy rõ cảnh tượng ở bên trong sương mù, nhưng ta đã hiểu ra toàn bộ rồi…”
An Thác Tiên Vương lẩm bẩm, nhìn về phía Du Lan nói: “Du Lan đạo huynh, chúng ta rút lui.”
Du Lan Tiên Vương gật đầu.
Hai người quay đầu đều nhìn về phía nữ tử váy trắng thần bí đang xuất hiện ở bên trong dòng sông dài nhân quả.
“Hi vọng ở giữa các hạ và ta không có nhân quả.”
An Thác Tiên Vương lạnh lùng lên tiếng, nói xong bọn họ lập tức biến mất trong mảnh thiên địa này.
Nữ tử váy trắng kia nhìn về phía màn sương mù.
“Chân Hoàng nhất tộc? Tại sao ta lại cảm giác hắn ta cũng chưa dò xét ra chân tướng được ẩn giấu ở bên trong? Có lẽ chẳng qua chỉ dò xét được một góc của tảng băng ở trong màn sương mù mà thôi.”
“Có chút ý tứ…”
Nói xong nàng cũng rời khỏi nơi này.
Sau một khắc nàng lại xuất hiện bên trong vườn hoa của nàng, thời gian ngắn ngủi vô cùng, giống như chưa bao giờ từng rời khỏi đây vậy.
“Vượng Tài cầu kiến chủ nhân!”
Lúc này ở bên ngoài chợt có một giọng nói cung kính vang lên.”
“Đi vào.”
Nữ tử váy trắng lạnh nhạt lên tiếng.
Một ông lão mặc áo trắng đi đến, bên trong tròng mắt của lão ta trắng dã, thế nhưng lúc này lại vô cùng cung kính, nói:
“Chủ nhân, Vượng Tài đến đây xin nghỉ phép thay cháu của ta…”
“Ồ, người nào?” Nữ tử váy trắng lên tiếng.”
Lão già Vượng Tài nói:
“Người trông coi vườn ươm của ngài, tên là Bạch Thiếu Dương… Gần đây tộc của chúng ta muốn mở Chân Quân Chúc Phúc Đại Hội để ban thưởng phúc duyên cho các chi nhánh của các giới, trợ giúp tông môn của hắn ta thuần hóa huyết mạch, Bạch Thiếu Dương muốn đi lựa chọn mấy nhân vật hạt giống, trong tương lai cũng sẽ dốc hết sức lực để phục vụ chủ nhân.”
Nữ tử suy nghĩ rồi nói:
“Đi đi, kêu hắn ta thuận tiện tìm kiếm tung tích của phượng hoàng.”
“Nuôi dưỡng phượng hoàng làm sủng vật, có lẽ cũng không tệ.”
Nàng nói xong liền đi vào bên trong đại điện của mình.
Lão già Vượng Tài cúi đầu thật sâu đối với bóng lưng của nàng, nói:
“Rõ, chủ nhân.”
Sau đó lão ta cũng rời khỏi tiên cung này.
Lúc đi ngang qua cổng điện, hai hoàng kim sư tử ngồi gác cổng ở cửa lên tiếng:
“Bạch Hổ Tiên Vương, hôm nay tâm trạng của chủ nhân như thế nào?”
Lão già Vượng Tài suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Có lẽ không tệ, chủ nhân còn trồng cây hoa hồng, còn để cho cháu của ta Bạch Thiếu Dương xuống hạ giới tìm kiếm tung tích của phượng hoàng giúp nàng.”
Một con hoàng kim sư tử khác gật đầu hỏi:
“Vậy là tốt rồi, mời Bạch Hổ Thánh Hoàng mau chóng đi về, ngày mai nên đến ngươi canh gác cổng lớn rồi.”
Bạch Hổ Thánh Hoàng nói: “Ta biết rõ rồi.”
Đường đường là một Tiên Vương, nhưng ở đây Vượng Tài lại biến thành chó giữ nhà, thế nhưng vẻ mặt của lão ta vẫn cảm thấy tự nhiên như trước, giống như đó vốn dĩ là một chuyện hết sức bình thường.
…
Giờ phút này.
Hạ giới.
Thiên Giới.
Nam Vực, trong sơn thôn nhỏ.
Trong tiểu viện, trong đàn gà, một con gà còn đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên mở mắt ra.
“Ha ha ha…”
Nó kêu lên vài tiếng, đàn gà ở xung quanh lập tức đều nhìn về phía nó.
…
Bên trong Thiên Giới.
Cuộc chiến Bất Diệt đã kết thúc.
Trước khi Bất Diệt Chi Vương Minh La rời đi đã xóa sạch tất cả gợn sóng ở bên trong Hư Không Hải Vực.
Mà ở bên trong Thiên Giới, Cây Thế Giới lại xuất hiện, máu tươi của mười tám vị Tiên Tướng đã chết bị toàn bộ Thiên Giới hấp thu, khiến cho tiên linh khí ở bên trong Thiên Giới càng ngày càng nồng đậm.