Chương 408: Đốt cháy tất cả sương mù
Nàng mỉm cười.
Nhưng mà vào lúc này, ở bên trong một cái lồng chim treo dưới mái hiên nhà, con chim anh vũ có bộ lông bảy màu bỗng nhiên mở mắt, kêu to:
“Nhân quả, nhân quả, nhân quả.”
Nữ tử váy trắng nhẹ nhàng quay đầu nhìn lại, bên trong đôi mắt xinh đẹp như hồ nước trong vắt của nàng xuất hiện một chút gợn sóng.
“Bên trong dòng sông dài nhân quả xuất hiện chuyện lớn gì?”
Nàng suy nghĩ một chút, quyết định vẫn nên đi xem trước một chút, ngón tay ngọc của nàng bỗng nhiên vẽ ra một đường, xung quanh nàng bỗng nhiên xuất hiện một bóng mờ.
Nàng đã đi vào bên trong dòng sông dài nhân quả.
“Đốt cháy tất cả sương mù.”
Du Lan hét to, trong tay của hắn ta không ngừng kết ấn, đủ loại ấn pháp viễn cổ khủng bố vô song đang kích thích dòng sông dài nhân quả.
Xung quanh đều đang sôi trào lên, bốc cháy lên, ba giọt máu Tiên Vương giống như đã biến thành ba vầng mặt trời đang thiêu đốt tất cả mọi thứ.
Thế nhưng sương mù ở phía trước lại giống như vô cùng vô tận.
Cho đến bây giờ bọn hắn vẫn không có cách nào nhìn thấu chân tướng của lịch sử được.
Máu Tiên Vương gần như đã sắp bị đốt cháy gần hết.
Sương mù mơ hồ không thể nhận ra bất cứ điều gì.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong con ngươi của Du Lan lộ ra vẻ nghiêm trọng:
“An Thác, cọc nhân quả này quá mức quỷ dị, đến một bước này mà còn không có cách nào thăm dò được… Ta khuyên ngươi nên từ bỏ.”
Hắn ta cảm thấy không ổn.
Nhưng mà trong mắt của An Thác Tiên Vương lại lóe sáng.
“Không có khả năng.”
“Càng là như thế ta càng phải nhìn xem rõ ràng mới được.”
“Nhân quả đã kết xuống, tương lai cuối cùng cũng sẽ xuất hiện một trận chiến, không phải hắn chết thì chính là ta vong.”
“An Thác ta tình nguyện sử dụng toàn bộ cơ thể của Tiên Vương để gánh chịu tất cả nhân quả, ta muốn thấy chân tướng của chuyện này.”
An Thác rống giận, hắn ta bước lên một bước, chẩn bị đốt cháy càng nhiều máu tươi hơn.
Sắc mặt của Du Lan đại biến.
An Thác làm như thế là thật sự không còn quan tâm đến cái gì nữa, đốt cháy quá nhiều máu Tiên Vương thì bản thân sẽ phải chịu hậu quả đáng sợ.
Cần phải biết, mỗi một giọt máu tiên Vương cũng cần phải mất một vạn năm mới có thể tu luyện ra được.
Cho nên e rằng tu vi của An Thác sẽ bị giảm đi đến ba phần.
Nhưng mà hắn ta cũng không ngăn cản, bởi vì hắn ta hiểu rõ, chỉ e rằng cọc nhân quả này sẽ liên quan đến sống chết của hai bên trong tương lai.
Cho nên An Thác mới liều mạng như thế.
Nhưng mà vào lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
“Gánh chịu tất cả nhân quả, chỉ dựa vào ngươi có thể gánh chịu nổi hay không?”
Chỉ một thoáng, Du Lan Tiên Vương và An Thác Tiên Vương đều giật nảy người, lập tức quay đầu nhìn lại, nhìn về phía giọng nói được phát ra.
Chỉ nhìn thấy một nữ tử mặc váy trắng đang chậm rãi đi tới, nàng kinh diễm như trăng rằm, phiêu miểu thoát tục, khuynh thành tuyệt thế.
“Ngươi là ai… Vì sao có thể đến nơi này?”
Du Lan Tiên Vương trầm giọng lên tiếng, trong con ngươi vô cùng nghi ngờ.
Phải biết rằng con sông dài nhân quả này là do hắn ta mở ra vì An Thác Tiên Vương, tất cả những nhân quả ở bên trong dòng sông dài này đều gần như thuộc về An Thác!
Chỉ có hắn ta và An Thác Tiên Vương mới có thể đặt chân đến nơi này.
Dòng sông dài nhân quả chính là một tồn tại bí ẩn ở trong bí ẩn, ở một nơi sâu xa vô cùng, không một người nào có thể can thiệp được, không người nào có thể nhòm ngó.
Tồn tại thần bí nhất!
Nhưng mà lúc này lại có một nữ tử xuất hiện.
Quá quỷ dị rồi!
Mà Du Lan chính là Bất Diệt Chi Vương ở trong Tiên Vực, nhưng cũng chưa từng thấy nữ tử này bao giờ.
Có thể bước chân vào dòng sông dài nhân quả thì không có người nào mà không phải là tồn tại ở phía trên Bất Diệt, vì sao hắn ta lại không biết?
“Vì sao ta lại không thể xuất hiện ở nơi này? Trên trời dưới đất, cửu u hoàng tuyền, ta muốn đi nơi nào thì đi nơi đó.”
Nữ tử váy trắng kia lạnh nhạt lên tiếng, nhìn về phía An Thác Tiên Vương nói:
“Khuyên ngươi một câu, đừng tìm chết.”
An Thác Tiên Vương nghe vậy, sắc mặt âm u nói:
“Nếu như các hạ không phải là kẻ địch của ta, vậy thì mời không nên nhúng tay vào sự việc này, tránh việc gieo xuống một cái nhân quả.”
Trong giọng nói của hắn ta mang theo sự uy hiếp.
Nữ tử váy trắng nghe vậy ngược lại mỉm cười một cái nói:
“Ngươi sợ nhân quả như hổ, còn dám ra tay với sương mù này? Thật sự hài hước.”
“Hài hước không buồn cười, không cần các hạ phải xuống đây chỉ giáo.”
An Thác hừ lạnh một tiếng, xoay người tiếp tục tiến lên, hắn ta đi thẳng về phía sương mù.
Hắn ta muốn sử dụng đạo quả Tiên Vương để mở sương mù này ra.
Cả người của hắn ta bộc phát ra ánh sáng kinh khủng, lực lượng tiên đạo vĩnh hằng bao phủ hắn ta, khiến cho hắn ta vạn pháp bất xâm.