Chương 59: Một khúc. (1)
Vị tiền bối này thực sự tốt như vậy hay sao?
Xem ra, đây thực sự là tiên duyên của Tử Lăng mà.
Ở tận sâu trong đáy lòng của nàng cũng cảm thấy vui mừng thay cho Tử Lăng.
Mặc dù ở bên trong Thánh Địa Tam Tuyệt có lưu lại họa đạo truyền thừa của Tam Tuyệt Tiên Nhân, thế nhưng bây giờ xem ra thì căn bản cũng không thể so sánh được với vị tiền bối ở trước mặt này được.
Dù sao, truyền thừa này đã được Tam Tuyệt Tiên Nhân để lại trước khi thành Tiên, theo nghĩa khác thì phần lớn người có thể tu luyện đến Chí Tôn Cảnh thì đều có thể quan sát được, làm sao có thể so sánh được với việc đi theo học tập ở bên cạnh một vị Tiên Nhân?
Hơn nữa, mặc dù tư chất của Tử Lăng tuyệt cao, thế nhưng nhiều khi lại rất cô đơn, bây giờ rời khỏi tông môn, có nơi để dựa dẫm vào thì cũng rất tốt.
Nói ngắn gọn, chỉ cần đi theo vị tiền bối này thì chắc chắn là đáng giá.
Trong lúc nàng còn đang vui vẻ, đột nhiên lại cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.
Vì tiền bối này vừa mới nói một câu là sẽ thu nhận hai người làm đồ đệ?
Hai người?
Nàng bỗng nhiên phản ứng lại, trong lòng rơi lộp độp một tiếng.
Tình huống này là như thế nào vậy…
Nàng lập tức cảm thấy khẩn trương, có hơi run rẩy hỏi: “Tiền, tiền bối… Vừa nãy ngài nói, nhận, nhận cả hai người chúng ta?”
Lý Phàm gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Nam Phong nhất thời cảm thấy hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng nói: “Tiền bối, vãn bối tu luyện cầm đạo…”
Vị tiền bối này là họa đạo nhập thánh, thế nhưng nàng lại không có cách nào học tập được, chẳng lẽ lại bảo nàng phải chuyển qua tu luyện họa đạo?
Lý Phàm nhìn thoáng qua thì lập tức hiểu ra, cô nàng này đang lo lắng sự chuyên nghiệp của hắn đây mà.
Hắn không khỏi lộ ra một nụ cười, nói: “Có thể đàn một khúc cho ta nghe một chút được không?”
Nam Phong không dám không nghe theo, lúc này gật đầu, cầm lấy Tiêu Vĩ Cầm ở trên lưng xuống.
Lúc này nàng ngồi xuống, những ngón tay như ngọc đặt ở bên trên dây đàn.
Hít sâu một cái, nàng bắt đầu đánh đàn.
Tiếng đàn réo rắt lập tức vang lên, giống như một làn gió mát thoảng qua, truyền đến âm thanh leng keng, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái ở trong lòng.
Giống như tiếng chim hoàng oanh vọng lại từ bên trong núi non, cất tiếng kêu vang khắp thung lũng, lại giống như nước suối chảy róc rách trên vách núi…
Ngay cả Lý Phàm cũng phải khẽ gật đầu một cái, tiếng đàn của nha đầu này rất có phong thái, quả thật rất có ngộ tính ở trên trên phương diện cầm đạo này.
Thế nhưng, hắn cũng nghe được rất nhiều khuyết điểm nhỏ nhặt.
Sau một lúc, rốt cuộc Nam Phong cũng đã đàn xong một khúc, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Phàm nói: “Tiền bối, ta đàn xong rồi.”
Vẻ mặt Tử Lăng say mê nói: “Nam Phong tỷ tỷ đàn thật là dễ nghe.”
Lý Phàm đứng ở bên cạnh cũng mỉm cười, nói: “Cơ sở của ngươi cũng không tệ lắm.”
“Thế nhưng, ngón tay của ngươi vẫn còn quá cứng nhắc, đây chính là một sai lầm lớn.”
Nói xong, hắn đi tới nói: “Mượn cây đàn của ngươi đàn một khúc.”
Nam Phong lập tức cảm thấy ngoài ý muốn, vị tiền bối này… Không chỉ am hiểu họa đạo, mà còn có nghiên cứu với cầm đạo nữa hay sao?
Thế nhưng nàng lại cảm thấy hơi nghi ngờ một chút, lúc trước khi nàng còn ở Thánh Địa Tam Tuyệt, sư tôn đã từng nói chỉ pháp của nàng vẫn còn thiếu thuần thục và không đủ tiêu chuẩn, cho nên vẫn cần phải tiếp tục rèn luyện chỉ pháp, tại sao vị tiền bối này lại nói chỉ pháp của nàng có giới hạn…
Thế nhưng nàng cũng không hề do dự, lập tức đứng dậy, cung kính đưa đàn cho Lý Phàm.
Lý Phàm nhận lấy cây đàn, ngồi xuống, tiện tay vỗ nhẹ vào cây đàn.
Ngay lập tức, một làn sóng âm mềm mại vô hình phát ra, uyển chuyển như dòng nước gột rửa hết tất cả mọi thứ.
Chỉ tiện tay vỗ nhẹ vào đàn mà âm thanh phát ra lại xúc động lòng người.
Chỉ là một tiếng đàn mà thôi, thế nhưng ngay lập tức đã khiến cho đôi mắt xinh đẹp của Tử Lăng và Nam Phong phải mở to.
Rõ ràng tiếng đàn này giống như gió xuân, tươi mát thấm tận trái tim, giống như đã đánh thức linh hồn của hai người.
Lý Phàm không hề dừng tay, tiếp tục gảy đàn.
Trong nháy mắt, âm thanh giống như từ chín tầng mây bắt đầu vang lên.
Tiếng đàn giống như một làn nước thánh khiết, chảy ra từ bên trong tiên cảnh vậy, lơ lửng ở bên trong mây trắng, bay bổng giữa lá sương, âm điệu như thần, cực kỳ tao nhã.
Đạo vận tung bay.
Nam Phong giống như bị sét đánh, nàng nhìn chằm chằm về Lý Phàm, rõ ràng ở trong mắt của nàng thấy thủ pháp của Lý Phàm hoàn toàn không hề dự theo một khuôn mẫu nào cả, từng luồng đạo vận như hóa thành những con diều hâu, bay lượng ở xung quanh sóng âm.
Cầm đã nhập đạo!
Chỉ cần nghe được tiếng đàn này, cả người nàng đã trở nên run rẩy, tất cả các tế bào giống như đã được đánh thức, linh hồn đang ngủ say cũng hoàn toàn sống lại.