Chương 60: Một khúc. (2)
Đạo tắc ở bên trong cơ thể của nàng dần dần ngưng tụ, cảm nhận đang thăng hoa, khí tức tăng mạnh.
Trong nháy mắt, nàng cảm thấy mình đã tiến vào bên trong cảnh giới ngộ đạo thần kỳ.
Tử Lăng đang đứng ở bên cạnh cũng đồng thời cảm thấy ngây dại, nàng cũng không thể cảm nhận được sự kỳ diệu chân chính ở bên trong, thế nhưng ở trong mắt của nàng, lúc này Lý Phàm giống như một bức tranh vậy.
Hắn đã hòa vào một thể với cây đàn, vô cùng tự nhiên, vô cùng phóng khoáng, nho nhã hiền hòa như vậy nhưng lại rất có phong thái…
Nàng lập tức nghĩ đến hai từ: Tiên khí!
Bây giờ vị tiền bối này cũng không cần phải cố ý phải bày ra cái gì, mà ngược lại tiên khí đan xen ở bên trong, khí chất xuất thần này của Lý Phàm khiến cho nàng vô cùng say mê.
Giờ phút này, dường như tất cả mọi chuyện phiền não đều đã biến mất không còn gì nữa, nàng ta đang cưỡi trên đôi cánh của một con diều hâu thần thánh, ngao du ngân hà, quan sát non sông, lướt qua thác tiên chảy ở bên cạnh, tiên hạc ở phương xa khẽ kêu lên…
Trong khi Lý Phàm đánh đàn, không chỉ có hai người bọn họ, mà tất cả mấy con gà đang mổ hạt ngô ở bên trong cái sân nhỏ cũng lập tức trở nên yên tĩnh, quỳ rạp ở trên mặt đất.
Trong hồ nước, một đám cá chép màu vàng đang bơi lội cũng đột nhiên dừng lại, không hề nhúc nhích, giống như đã hóa đá.
Ở trên cây bàn đào, dường như quả đào sáng bóng mê người lại càng chín hơn, càng tỏa ra hương thơm ngát ngào ngạt, cành đào rủ xuống ở trong gió, giống như đang ngủ say.
Một khúc đàn của Lý Phàm rốt cuộc cũng kết thúc.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Nam Phong, chỉ thấy Nam Phong nhắm chặt hai mắt, giống như đang cảm nhận dư vị còn lại.
Một lúc lâu sau, Nam Phong mới có thể hồi phục tinh thần lại, nàng từ từ mở mắt, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự phức tạp.
Chỉ vỏn vẹn nghe một khúc nhạc của Lý tiền bối, lý giải về cầm đạo của nàng cũng đã tăng vọt lên rồi.
Thậm chí nàng còn cảm nhận được cảnh giới Động Hư Cảnh và Đại Thừa Cảnh đã nằm ở trong lòng bàn tay.
Một khúc nhạc này của Lý Phàm đã hoàn toàn khiến cho nàng thông suốt, thậm chí ở bên trong cơ thể đã bắt đầu xuất hiện một ít mảnh nhỏ đạo tắc mà phải đạt được đến cảnh giới Đại Thừa Cảnh mới có thể xuất hiện được.
Đây có thể nói là một cơ hội lớn.
Lúc nàng đã cảm thấy phục sát đất đối với Lý Phàm rồi, không biết hắn là tồn tại gì, đã vô địch ở bên trên họa đạo, thế nhưng không ngờ trình độ cầm đạo cũng thâm thúy như vậy.
Phóng mắt nhìn toàn bộ tông môn Tam Tuyệt, cũng chắc chắn không có một người nào có thể so sánh được với vị tiền bối này.
Thâm chí sau khi nàng nghe được những tiếng đàn do Tam Tuyệt Tiên Nhân lưu lại năm xưa thì cũng chỉ có một ít lĩnh ngộ mà thôi, chứ hoàn toàn không giống với tình huống bây giờ, trực tiếp thông suốt, nhãn giới mở rộng ra.
“Sao vậy? Bây giờ ngươi có thể tình nguyện bái ta làm thầy hay chưa?” Lý Phàm cười.
Ở trên phương diện cầm đạo, hắn đã bị hệ thống hành hạ không biết bao nhiêu lần, coi như là toàn bộ Nam Vực thì hắn cũng có tự tin sẽ không sợ bất cứ một kẻ nào.
Lúc này Nam Phong cũng không còn bất cứ một sự do dự nào nữa, trực tiếp quỳ gối ở trên mặt đất, nói: “Đệ tử Nam Phong bái kiến sư phụ.”
Thấy thế, Tử Long cũng rất vui vẻ, bởi vì hai người bọn họ sẽ không phải chia cách nhau.
Nàng lập tức quỳ xuống nói: “Đệ tử Tử Lăng bái kiến sư phụ.”
Lý Phàm mỉm cười, cuối cùng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống rồi.
Khoảng cách trở thành tu giả lại gần thêm một bước nữa.
“Không cần đa lễ, đứng lên đi.”
Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Như vậy hai người các ngươi tạm thời ở lại đây đi.”
May mà trước đây gian nhà nhỏ này đã được xây dựng dựa trên yêu cầu của hệ thông, cho nên cũng đủ lớn.
Hai người gật đầu liên tục.
Rất nhanh trời đã tối om.
Lý Phàm ngồi ở trên sân nhỏ, nhìn về phía sao sáng trên bầu trời.
Thật sự không biết đến lúc nào mới có thể trở thành tu giả mà.
Hắn khẽ thở dài một cái, chẳng lẽ, hắn đã được định sẵn chỉ làm một người bình thường hay sao?
“Meo meo…”
Dường như cảm nhận được tâm trạng của Lý Phàm thay đổi, Tiểu Bạch ở trong ngực khẽ kêu vài tiếng, đang ngủ chợt tỉnh dậy, liếm liếm bàn tay của Lý Phàm.
“Thực sự là một con mèo lười.”
Lý Phàm không khỏi mỉm cười, có điều, hình như con mèo này càng ngày càng tốt rồi, bộ lông cũng sáng mượt hơn, xem ra bản thân hắn cũng có thể nuôi được một con mèo.
…
Mà giờ phút này,
Thánh Địa Thái Diễn.
Ở bên trong Thánh điện ngày hôm nay, đèn đuốc sáng trưng.
Ở bên ngoài Thánh điện, một số tu giả Đại Thừa Cảnh đang canh giữ Cổ Điện.
Từ xa nhìn lại, trên bầu trời của toàn bộ Thánh Địa Thái Diễn giống như có thêm một tầng ánh sáng thần bí, đó chính là dấu hiệu chứng tỏ Thánh Địa Thái Diễn đã mở ra đại trận phòng ngự.