Chương 71: Giảng giải đạo lý. (2)
“Rốt cuộc đó là loại dao gì mà lại có thể cắt được mai rùa của Tam Nguyên Quy được xưng là phòng ngự đệ nhất?”
Liên tiếp những câu hỏi được đặt ra.
Thậm chí hai người còn nghĩ không biết có phải Tiêu Thiên đang nói lung tung hay không?
Mỗi một tin tức lại càng kinh người hơn.
“Hoàn toàn chắc chắn. Con dao phay kia ẩn chứa đại đạo khí cơ, chỉ cần đứng nhìn ở phía xa mà thôi đã cho ta một cảm giác uy hiếp trí mạng rồi, nếu như đến gần, ta sợ sẽ bị nát bấy.”
Trong lòng của Tiêu Thiên vẫn còn sợ hãi nói.
Thiết Minh nhìn thoáng qua lão già mang bút lông ở trên lưng nói: “Thạch Thái đạo huynh, xem ra bây giờ chúng ta phải tự mình đi một chuyến.”
Thạch Thái gật đầu nói: “Không ngờ ở nơi này lại có thể xuất hiện một địa phương kỳ lạ như vậy, nói không chừng lại có liên quan đến toàn bộ dãy núi Thương Ly này, phải đến xem.”
“Đi xem.”
Hai đại Chí Tôn lập tức tự mình đi về phía sơn thôn.
Ngao Minh và Chúc Tâm nghe nói hai đại Chí Tôn tự mình ra tay thì cũng đều vô cùng mừng rỡ.
“Thật tốt quá, chắc chắn lúc này cho dù Tử Lăng và Nam Phong có trốn ở đâu thì đều phải chết mà thôi.”
Bọn họ cũng đi theo hai đại Chí Tôn đến trước sơn thôn kia.
Không lâu sau, bọn họ lại đặt chân đến trước cổng sơn thôn một lần nữa.
Mà lúc này đây bọn họ cũng không dám liều lĩnh xuất hiện nữa, mà ẩn giấu ở bên trên bầu trời.
“Quả thật có một địa phương hoàn hảo như vậy, thật kỳ lạ.”
Thạch Thái ngạc nhiên nói.
“Toàn bộ dãy núi Thương Ly đều đã sụp đổ, không ngờ ở nơi này lại có thể bình yên vô sự như vậy, ngược lại có hơi kỳ lạ.”
Thiết Minh gật đầu nói: “Đi, chúng ta lẻn vào bên trong sơn thôn này nhìn xem.”
Đám người bọn họ lập tức nhảy từ phi thuyền rơi xuống đất, tìm một cánh cổng vắng người, đi vào bên trong sơn thôn.
“Không có cảm giác kỳ lạ nào, dường như nơi này rất bình thường…”
Thiết Minh quan sát xung quanh.
Lúc này một người đàn ông trung niên vác theo một tảng thịt đi đến trước mặt của hai người.
“Đó là… Thịt của Mãnh Tượng Thú?”
Thạch Thái lập tức giật mình nói.
Tròng mắt của mấy người đều trừng to.
Lời của Tiêu Thiên nói là sự thật, những thôn dân này lại thực sự có thể lấy thi thể của những linh thú cấp tôn giả kia làm thức ăn.
Thật là quá đáng sợ mà.
“Xin hỏi vị huynh đệ này, ngươi có từng gặp qua hai nữ hài tử ở bên trong thôn hay không?”
Con ngươi ở trong mắt của Thạch Thái khẽ cử động, lúc này bước lên nói: “Một người thích đánh đàn, còn một người thích vẽ tranh.”
Người đàn ông trung niên vác theo tảng thịt mỉm cười nói: “Ồ, các ngươi đang nói đến hai người học trò mà Tiểu Lý mới thu nhận hay sao? Ta đã thấy, bọn họ đang ở chỗ của Tiểu Lý.”
Nghe vậy, Thạch Thái và Thiết Minh đều cảm thấy kinh hãi.
Đồ đệ?
Tử Lăng và Nam Phong lại nhận người khác làm sư phụ?
Đây là tình huống gì?
“Đúng vậy, chúng ta đang đi tìm các nàng, không biết bây giờ các nàng đang ở đâu?”
Thạch Thái lại tiếp tục mở miệng hỏi.
Người đàn ông trung niên kia lập tức chỉ vị trí gian nhà của Lý Phàm cho bọn họ.
Chờ người đàn ông trung niên kia đi xa, vẻ mặt của mấy người đều trở nên lạnh lùng.
“Hai tên phản bội này.”
Trong mắt của bọn họ đều lộ ra một tia sát ý lạnh lẽo.
“Ha ha ha, như vậy thì không còn gì tốt hơn rồi, lại dám bái sư một mình, trong mắt của các nàng còn có tông môn hay không? Bây giờ chúng ta có thể trực tiếp quang minh chính đại giết chết bọn chúng, tông chủ cũng không thể nào nói được câu gì.”
Thạch Thái cười lạnh, vung tay lên nói: “Đi, ngược lại ta muốn nhìn một chút, rốt cuộc là nhân vật nào mà lại dám thu nhận hai tên nghịch đồ Nam Phong đó, đối nghịch với Thánh Địa Tam Tuyệt chúng ta?”
Bọn họ lập tức đi về phía gian nhà mà người đàn ông trung niên đã chỉ đường.
. . .
Giờ phút này.
Mấy người Lý Phàm đã quay trở lại sân nhỏ.
Đầu tiên cắt thịt của Hoàng Kim Thú, sau đó xào với rau xanh và ớt xanh, tất cả mọi người đều cùng nhau ăn bữa trưa.
Tử Lăng và Nam Phong cũng không còn ngại ngùng nữa, món ăn sử dụng thánh dược và thịt linh thú cấp tôn giả xào với nhau, các nàng ăn đến mức linh khí dào dạt, tu vi tăng lên không ngừng.
Bạch Tiểu Tình đã hóa thân thành một con nhóc ham ăn, ăn đến mức cái bụng đều tròn vo.
Lý Phàm không khỏi ôm Tiểu Bạch, xoa xoa cái bụng nhỏ của nàng một chút, nói: “Ngươi cũng quá tham ăn rồi.”
Meo meo… Bạch Tiểu Tình bị Lý Phàm xoa xoa cái bụng nhỏ, trong đôi mắt to cũng lộ ra vẻ xấu hổ.
Ngao… Sao lại có thể sờ soạng ngực của người ta…
Thế nhưng hắn thật dịu dàng…
Không muốn cử động…
“Nam Phong, Tử Lăng, hai tên nghịch đồ, mau đi ra đây nhận lấy cái chết.”
Lúc này, ở bên ngoài sân nhỏ đột nhiên truyền đến một tiếng hô to.