Chương 72: Vô Nhị Nhàn Đình. (1)
Đột nhiên có một giọng nói truyền đến từ bên ngoài sân nhỏ khiến cho Tử Lăng và Nam Phong đều lập tức biến sắc.
“Không tốt, là giọng của Thạch Thái trưởng lão…”
Giọng nói của Nam Phong trầm xuống, nàng thực sự không ngờ rằng, thậm chí ngay cả Chí Tôn cũng tự mình ra tay đến giết chết các nàng.
Nếu như không phải có Lý tiền bối ở chỗ này, chỉ sợ rằng các nàng đã lập tức chết rồi.
Tử Lăng có hơi lo lắng nhìn về phía Lý Phàm nói: “Sư phụ… Bọn họ đến bắt chúng ta.”
Lý Phàm cũng hơi buồn bực, mấy người cùng đam mê này tạo thành một đoàn hội, tại sao lại hung ác như vậy chứ?
Động một chút là sống là chết.
“Không còn cách nào khác, ta phải giảng đạo lý cho bọn họ.”
Nhưng Lý Phàm vẫn tương đối bình tĩnh, hỏi: “Những người này, theo thứ tự là học tập cái gì?”
Nam Phong nói: “Thạch Thái trưởng lão tinh thông thư pháp, đi cùng với lão ta còn có Thiết Minh trưởng lão, Thiết Minh trưởng lão tinh thông âm luật, nhạc khí của lão ta chính là một cây sáo.”
Lý Phàm nghe vậy thì mỉm cười.
Âm luật? Thư pháp?
Cái này thực sự đã đụng vào thế mạnh của hắn rồi.
“Ta biết rồi, các ngươi chờ một chút.”
Hắn lập tức đi vào bên trong thư phòng.
Hắn vào bên trong thư phòng, lấy ra giấy và bút mực, cùng với một cây sáo.
Hắn mài mực, sau đó cầm bút lên.
Bút mang một phong cách cổ xưa, không biết đã tồn tại ở trên đời này trong bao nhiêu năm, ở trên cán bút còn mơ hồ nhìn thấy hai cái chữ cổ Đế Cơ.
Trong nháy mắt, bút pháp đã rơi vào bên trên tờ giấy lớn.
Ngân câu thiết họa!
Nam Phong và Tử Lăng đang đứng ở bên cạnh, sắc mặt lập tức đại biến.
Rõ ràng bọn họ cảm nhận được, giờ phút này, ở bên trong căn phòng này, đạo vận bắt đầu vận chuyển, dường như một nét bút hạ xuống đều kéo theo đại đạo vậy.
“Tại sao ta lại cảm giác, cái bút ở trong tay của sư phụ căn bản không phải là bút… Mà là một thanh thần kiếm có một không hai vậy?”
Tử Lăng có chút ngẩn người.
“Mỗi một nét vẽ đều có đại đạo nổ vang, rốt cuộc là cảnh giới gì?”
Nam Phong cũng lẩm bẩm.
Một lúc sau, Lý Phàm mới dừng bút.
Ở trên tờ giấy lớn trắng như tuyết đã có bốn chữ: “Vô Nhị Nhàn Đình.”
Mỗi một chữ đều tinh xảo đến cực điểm, không thể thay đổi được.
Lý Phàm nói: “Tử Lăng, ngươi treo tấm thư pháp này ở bên ngoài cổng nhà đi.”
Đã lâu như vậy, hắn còn chưa đặt tên cho ngôi nhà nhỏ của mình đâu.
Hôm nay, có lẽ dùng tên này cũng được, vừa đúng lúc, có thể khiến cho những người hung ác đam mê thư pháp ở bên ngoài biết khó mà lui.
Chỉ cần bọn họ hiểu ra, bây giờ hai người Tử Lăng đã bái được danh sư, trình độ thư pháp và âm luật đều ở bên trên của bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ tự động rời khỏi.
Tử Lăng nghe vậy, vội vàng bước lên, cầm bức thư pháp này.
“Vô Nhị Nhàn Đình.”
Nàng nhìn thoáng qua bốn chữ kia, ngay lập tức liền cảm giác như bản thân bị đạo vận ở bên trong đó bao phủ lại vậy.
Nàng không dám nhìn lâu hơn nũa, lúc này càm bức thư pháp lên, sau đó hít một hơi thật sâu đi về phía bên ngoài.
Mà giờ phút này, ở bên ngoài của căn nhà.
Mấy người Thiết Minh và Thạch Thái vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn về phía ngôi nhà nhỏ ở trước mặt này.
“Tại sao ta lại có cảm giác rằng ngôi nhà nhỏ này có gì đó rất kỳ lạ, thoạt nhìn qua thì có vẻ trời yên biển lặng, vô cùng bình thường, thế nhưng lại khiến cho ta có một cảm giác hết sức nguy hiểm…”
Thiết Minh mở miệng, trong mắt mang theo một tia kiêng dè.
Quả thật bọn họ cảm nhận được ngôi nhà nhỏ này rất bất thường, cho nên trong lúc nhất thời mới không dám xông vào.
“Mặc kệ, chỉ là một cái sơn thôn mà thôi, có thể có cái gì không bình thường được hay sao? Chúng ta đều là Chí Tôn, vô địch Huyền Thiên Giới.”
Thạch Thái cũng vô cùng tụ tin, nắm chặt cây bút lông ở trong tay, lúc này chuẩn bị tiến lên.
Thế nhưng, đúng vào lúc này, cổng của ngôi nhà nhỏ này đột nhiên được mở ra.
Chỉ thấy Tử Lăng đi ra từ bên trong cổng.
Nhìn thấy nàng, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh hãi.
“Quả nhiên tên nghịch đồ này đang ở đây.”
“Thật sự muốn chết, rõ ràng còn dám xuất hiện.”
Ngao Minh và Chúc Tâm đều mở miệng, u ám nói.
“Ha ha, Tử Lăng, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện, Nam Phong đâu? Nghe nói hai người các ngươi lại dám phản bội lại tông môn, nhận một người làm sư phụ, hôm nay, bản tọa sẽ thay sư tôn của ngươi thanh lý môn hộ.”
Thạch Thái bước lên một bước, âm u mở miệng nói.
Trong đôi mắt to của Tử Lăng tràn đầy sự sợ hãi, nhưng lập tức nói: “Ta và Nam Phong tỷ tỷ đã bái Lý tiền bối làm sư phụ, các ngươi không được láo xược.”
Nói xong, bức thư pháp ở trong tay của nàng đột nhiên sáng ngời.
Ầm!
Trong nháy mắt, cả người Thạch Thái chấn động, giống như bị sét đánh, cả người nhìn chằm chằm về phía trước.