Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân

Chương 73: Vô Nhị Nhàn Đình. (2)

Chương 73: Vô Nhị Nhàn Đình. (2)


“Vô Nhị Nhàn Đình…”
Lão ta lẩm bẩm, bốn chữ kia khiến cho lão ta không có cách nào thoát khỏi được.
Rõ ràng lão ta cảm nhận được một súc mạnh vô cùng kinh khủng.
Mỗi một bút đều có đại đạo nổ tung.
Mỗi một vạch đều do quy tắc tạo thành.
Vô Nhị, là ý của Chí Tôn, độc nhất vô nhị!
Nhàn Đình, biểu lộ sự ung dung tự tại, siêu thoát phàm trần.
Đây là khí phách bậc nào?
Đây là do người vô địch nào đó đã viết hay sao?
Điều này làm sao có thể xảy ra được…
Thân dựa vào thư pháp để leo lên làm cường giả Chí Tôn, tất nhiên Thạch Thái có thể cảm nhận được đại đạo như biển lớn, mênh mông như vũ trụ thần bí ở bên trong đó.
Lão ta run rẩy, kích động, đột nhiên, hai chân trực tiếp quỳ phịch ở dưới mặt đất.
Đây chính là sự trấn áp của đại đạo vô địch, là lúc mà một con kiến phải quỳ lạy khi đối mặt với cự long.
Lão ta thấy được vô số đại đạo đang chuyển động, thấy được pháp tắc thiên địa đang không ngừng sinh ra rồi diệt vong.
Trong hai mắt của Thạch Thái đột nhiên có hai dòng máu loãng chảy xuống.
“Không.”
Thiết Minh lập tức nhận ra điều gì đó, mặc dù lão ta không phải tu luyện thư pháp, cho nên không bị dọa cho sợ hãi một cách kinh khủng giống như Thạch Thái.
Lão ta vội vàng nắm lấy bả vai của Thạch Thái, kéo Thạch Thái lên, vội vàng che chắn hai mắt của Thạch Thái.
“Không thể nhìn nữa, nếu như tiếp tục nhìn nữa thì ngươi sẽ lập tức tọa hóa.”
Trong lòng Thiết Minh nóng như lửa đốt, nhắc nhở lão ta.
Rõ ràng lão ta cảm nhận được tu vi của Thạch Thái đang chấn động, phiêu tán, đây chính là dấu hiệu của tọa hóa.
Thế nhưng Thạch Thái lại đột nhiên phát ra một tiếng cười điên cuồng, lão ta sung sướng khoa tay múa chân, vừa khóc vừa cười nhảy nhót, nói: “Ha ha ha, ta đã thấy được điểm cuối cùng của thư pháp, ta đã thấy được chung cực chi đạo của thư pháp… Ha ha ha ha ha ha ha…”
Lão ta đột nhiên giống như một đứa trẻ con, xoay người chạy, liên tục hò hét dọc theo đường đi.
Thấy tình huống như vậy, Thiết Minh cũng giật mình, lão ta không thể tin nói: “Lão ta… Lão ta điên rồi?”
Điên rồi?
Ngao Minh và Chúc Tâm đều hoàn toàn biến sắc.
Điều này làm sao có thể xảy ra được, đường đường là đệ nhất Chí Tôn lấy thư pháp để nhập đạo, tại sao có thể dễ dàng bị điên như vậy?
Chỉ bởi vì nhìn bốn chữ mà người khác đã viết hay sao?
Nếu như nói điều này ra thì có quỷ cũng không thể tin được.
Thế nhưng bây giờ lại đang thực sự xảy ra.
“Bốn… Bốn chữ kia, rốt cuộc là do ai viết?”
Ngao Minh có hơi run rẩy, trong lòng của hắn ta đều dâng lên sự sợ hãi vô cùng.
Thiết Minh lại hít sâu một hơi, nhìn về phía trước, lúc này Tử Lăng đã treo bức thư pháp ở bên trên cổng nhà.
Thiết Minh căn bản không dám nhìn về bốn chữ kia, mà chỉ nhìn về phía Tử Lăng nói: “Tử Lăng, rốt cuộc ở phía sau của các ngươi… Là một tồn tại như thế nào?”
Ngay cả lão ta cũng cảm thấy sợ hãi rồi.
Một bức thư pháp mà lại có thể bức điên một tồn tại như Chí Tôn, làm sao lại có thể không sợ cho được?
Tử Lăng nhìn về phía bóng lưng điên dại của Thạch Thái đang dần dần đi xa, trong mắt cũng có chút ngẩn ra, đây… Chính là thứ mà Lý tiền bối đã nói, muốn giảng đạo lý với người của Thánh Địa hay sao?
Thực sự rất đáng sợ.
Nghe thấy câu hỏi của Thiết Minh Chí Tôn, Tử Lăng bình tĩnh trở lại, vẻ mặt phức tạp nhìn lão ta một cái nói: “Ngươi còn không có tư cách biết đến.”
Nói xong, nàng xoay người đi vào bên trong ngôi nhà nhỏ.
“Đứng lại! Ngươi không được rời đi…”
Thiết Minh vội vàng nói, bây giờ lão ta rất muốn biết, rốt cuộc trong chuyện này đã ẩn giấu một nhân vật khủng bố đến mức nào, mà ngay cả Chí Tôn cũng có thể bị bức điên, trong nháy mắt lão ta đã nghĩ đến rất nhiều thứ.
Dãy núi Thương Ly mở ra, bây giờ ở đây lại đột nhiên xuất hiện một sơn thôn kỳ lạ, lại ẩn giấu một nhân vật khủng bố như vậy, nghĩ lại đều cảm thấy sợ hãi nổi da gà.
Thế nhưng, hắn vừa mới bước lên một bước, một tiếng sáo đột nhiên truyền ra từ bên trong ngôi nhà nhỏ.
Một tiếng sáo này giống như không có cách nào để chống cự lại được, khiến cho thần hồn của Thiết Minh nhất thời chấn động, ngơ ngác nhìn về phía ngôi nhà nhỏ.
Tử Lăng vừa mới đi vào bên trong ngôi nhà nhỏ, một tiếng sáo đột nhiên vang lên.
Trong ngôi nhà nhỏ, Lý Phàm đang cầm sáo ngọc ở trong tay, bắt đầu thổi.
Không biết sáo ngọc được chế tạo từ loại mỹ ngọc nào, óng ánh trong suốt, trắng trẻo tinh khiết, giống như áng mây trắng ở bên trên bầu trời, ở trên thân sáo có khắc hai chữ cổ: “Thần âm.”
Tiếng sáo réo rắt vang lên không ngừng.
Lý Phàm có ý định muốn khiến cho đối phương biết khó mà lui, cho nên giai điệu mà hắn đang thổi chính là một khúc Đại Giang Đại Hà Bôn Dũng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất