Chương 75: Chuông báo tử. (2)
Lý Phàm nghe vậy cũng quay đầu nhìn lại, hắn cũng rất tò mò, rốt cuộc cây sáo mà người tu tiên sử dụng thì có gì khác biệt?
Hắn lập tức cầm lấy, nhìn thoáng qua, trong nháy mắt liền lắc đầu.
“Tính chất quá kém, làm ẩu, ném vào thùng rác đi…”
Hắn trực tiếp mở miệng nói.
Cái này cũng quá kém hay.
Ngay cả những đồ vật mà hệ thống cấp cho cũng đều mạnh mẽ hơn so với cái này.
Cây sáo mà tu giả sử dụng, hay nói đúng hơn mà trưởng lão của hiệp hội những người đam mê nghệ thuật này cũng chỉ như vậy thôi sao?
Trách không được Nam Phong và Tử Lăng đều muốn chạy trốn khỏi bọn họ, đi theo loại tông môn như vậy thì không có tiền đồ mà.
Mà ánh mắt của Tử Lăng và Nam Phong cũng đều trở nên phức tạp.
Đây chính là vũ khí Vô Trần Địch danh chính ngôn thuận của Thiết Minh Chí Tôn, nếu như thả ở thế giới bên ngoài, không biết sẽ gây nên sóng to gió lớn như thế nào nữa, vô số người phải đánh nhau nát đầu chảy máu để tranh đoạt.
Thế nhưng, đối với Lý tiền bối mà nói thì lại chỉ đáng ném vào thùng rác.
“Vâng… Sư phụ.”
Tử Lăng lập tức ném cây sáo thép này vào bên trong thùng đựng tạp vật.
“Sư… Sư phụ, dãy núi Thương Ly đã xảy ra chuyện lớn như vậy, chúng ta… Nên làm như thế nào bây giờ?”
Nam Phong có hơi lo lắng không yên đặt câu hỏi.
Bây giờ, nàng cũng không xác định được đại biến bên trong dãy núi Thương Ly có phải do sư phụ sử dụng thủ đoạn thúc đẩy hay không nữa…
Dù sao, trong khoảng thời gian dãy núi sụp đổ thì cũng chỉ có sơn thôn này bình yên vô sự.
Rõ ràng, tất cả đều bởi vì đây là nơi ở của Lý Phàm mà thôi.
Nếu như không có Lý Phàm, sơn thôn này cũng đã hóa thành cát bụi từ lâu rồi, những thôn dân ở đây không có khả năng tránh được tai họa lần này.
Lý Phàm nghe vậy cũng chỉ thở dài một hơi rồi nói: “Chờ đi.”
“Trong khoảng thời gian này, trước hết không nên đi ra ngoài, quá loạn.”
Hắn lắc đầu.
Dựa theo hiểu biết của hắn về những trận động đất, chắc chắn sẽ vẫn còn lại dư chấn.
Nếu như sơn thôn này vừa vặn tránh được khu vực địa chấn, nhưng vậy mạo hiểm ở chỗ này là tốt nhất.
Nghe vậy, vẻ mặt của Nam Phong và Tử Lăng lại càng trở nên phức tạp hơn.
Ngay cả Lý tiền bối đều nói loạn… Như vậy rốt cuộc bên trong dãy núi Thương Ly sẽ xảy ra chuyện lớn gì?
. . .
Giờ phút này.
Ngao Minh và Chúc Tâm chạy thẳng một mạch ra xa khỏi sơn thôn, rốt cuộc bọn họ mới dừng lại.
“Làm sao bây giờ, lúc này làm sao chúng ta có thể xử lý được…”
Chúc Tâm lo lắng hoảng sợ nói.
Hai đại chí tôn, một người điên, một người hóa đạo…
Nếu như chuyện này mà truyền về, chỉ sợ Thánh Địa Tam Tuyệt sẽ phản ứng vô cùng dữ dội…
“Mặc kệ bây giờ phải nói cho Thánh Địa.”
“Để cho Thánh Địa mang Tiên Khí qua đây, ta cũng không tin, còn có ai có thể bảo vệ được hai tên tiện nhân Tử Lăng và Nam Phong.”
Sắc mặt Ngao Minh âm u nói, lúc này hắn ta bóp nát một cái ngọc phù.
Chính là ngọc phù của Thánh Địa Tam Tuyệt.
Ở trước mặt của hai người lập tức xuất hiện một màn ánh sáng, ở bên trong màn ánh sáng xuất hiện một bóng người mơ hồ.
“Chuyện gì?”
Một giọng nói uy nghiêm vang lên.
“Khởi bẩm Thái thượng trưởng lão, hai tên nghịch đồ Nam Phong và Tử Lăng làm phản rời khỏi tông môn, bái người khác làm sư phụ, hơn nữa, còn làm hại Thiết Minh Chí Tôn hóa đạo, Thạch Thái Chí Tôn không rõ tung tích.”
“Khẩn cầu thái thượng trưởng lão lập tức trợ giúp, tru sát nghịch đồ, báo đại thù này.”
Ngao Minh trầm giọng mở miệng nói.
Mà ở bên trong màn sáng, dường như bóng người uy nghiêm kí cũng ngơ ngác một chút, sau đó lập tức biến mất.
“Sư huynh, chuyện này…” Chúc Tâm hơi nghi hoặc một chút.
“Hai đại Chí Tôn xuất thế, chắc chắn Tông môn còn phải bàn bạc. Chờ xem.”
Ngao Minh âm trầm nói.
. . .
Lúc này.
Trung Châu.
Ở bên trong một động tiên.
Dãy núi hùng vĩ, khí tức phi phàm, các đệ tử ở bên trong Thánh Địa cũng đều có tài nghệ cực kỳ cao.
Có người vẽ tranh ở đỉnh núi, trong lúc vẽ tranh lại xuất hiện gió thổi.
Có người đánh đàn ở ven hồ, trong lúc đánh đàn lại xuất hiện chim nước đang nhảy múa.
Còn có một đám kiếm tu đang cung kính nhìn về một người nam nhân trung niên viết chữ, nam nhân trung niên vừa đặt bút xuống, kiếm khí đột nhiên sống dậy.
. . .
Một nơi thanh bình và yên tĩnh, quả nhiên là thánh địa tu hành.
Thế nhưng, vào giờ phút này, một tiếng chuông lớn cấp bách đột nhiên vang lên, chấn động toàn bộ Thánh Địa Tam Tuyệt.
Trong nháy mắt, tất cả tu giả đều hoàn toàn biến sắc.
“Đã xảy ra chuyện gì… Đây là âm thanh gì?”
“Chuông báo tử… Chuông báo tử… Đây là chuông báo tử của Chí Tôn.”
“Cái gì? Thánh Địa Tam Tuyệt của chúng ta… Có Chí Tôn chết? Làm sao có thể xảy ra được? Làm sao có thể xảy ra được?”
Trong nháy mắt, trang giấy của tất cả thư sinh đang ngồi vẽ tranh ở trên đỉnh núi đều lập tức bị vỡ nát.